Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

Người thầy đầu tiên


Người thầy đầu tiên

Con lên cấp ba…cũng có nghĩa là những ngày 20 tháng 11, con có hai ngôi trường để về, trường cấp một và trường cấp hai…Không phải con so sánh hơn - thua đâu cô ạ, nhưng về trường cấp hai, con sẽ có thể thăm thầy cô rồi sau đó đi chơi cùng bạn bè…Còn cấp một…ấy là một vùng trời quá xa…xa quá rồi, nơi mà những người bạn cũ giờ đây chẳng biết đang ở đâu…


Những kỷ niệm thời cấp hai trong con rõ nét hơn những kỷ niệm cấp một. Những điều con nhớ về cấp hai nhiều hơn...con có thể nhớ rõ ràng về những ngày từng sống dưới mái trường trung học cùng thầy cô và bạn bè, con nhớ từng chi tiết về những trò đùa nghịch của bọn con, những lần bọn con nhốn nháo vì các bài kiểm tra, cả những lần bọn con khiến thầy cô buồn lòng…Nhưng còn thời cấp một…kỷ niệm về những tháng ngày ấy trong con là một ký ức nhòa, nơi mà không một hình ảnh nào còn sắc nét…

Nhưng cô ơi, không hiểu sao con vẫn yêu…rất yêu những tháng ngày tiểu học ấy. Trong con, thời cấp một giống như một vùng trời, vùng trời mà con chỉ thấy thấp thoáng xa xa, ẩn hiện sau làn sương mờ…Nhưng con biết rằng từ nơi ấy, con đã lớn lên, tập đi những bước đầu tiên…Vùng trời ấy có cô, người đầu tiên cầm tay con nắn nót từng nét chữ, người mà mỗi buổi trưa dặn chúng con nhớ ăn hết phần cơm không được bỏ dở, người chỉ chúng con cách xếp hàng, cách đi đứng, người mỗi buổi chiều đều dặn chúng con nhớ bỏ đủ sách vở vào cặp để khỏi bỏ quên… Những ký ức của con về cô chỉ có thế, đơn giản và ít ỏi…mà những cái ít ỏi đó thậm chí còn không được sắc nét nữa, tất cả chỉ là những hình ảnh mờ nhòa, những âm thanh vọng về từ rất xa…


Con muốn cảm ơn cô, cảm ơn cô về tất cả những gì cô đã làm cho con, cảm ơn cô vì cô đã là người thầy đầu tiên của cuộc đời con. Nhưng con đã chưa bao giờ nói ra lời cảm ơn ấy với cô…cả một tấm thiệp ngày 20/11 dành cho cô con cũng chưa bao giờ gửi…Con luôn nghĩ mình còn nhiều thời gian…nhưng bây giờ…con về thăm trường và không còn thấy cô đâu nữa…không còn cô đứng ở cửa lớp học màu xanh đón học trò cũ trở về…Cô nghỉ hưu, và con giật mình nhận ra mình chưa bao giờ biết địa chỉ của cô cả. Cô nghỉ hưu, cũng có nghĩa là cô đã già, cũng có nghĩa là thời gian đã trôi đi…có nghĩa là con đã lớn lên so với ngày nào còn chập chững lớp một…Ngần ấy năm…vậy mà con đã chưa bao giờ nhận ra tóc cô mỗi ngày một bạc thêm…Con đã hát “Bụi phấn” đến không biết bao nhiêu lần…nhưng hình như chưa bao giờ con để hết tâm hồn mình vào lời bài hát - thứ mà con tưởng rằng mình đã thuộc nằm lòng…Để rồi hôm nay, những giai điệu, ca từ ấy lại ngân lên trong con… ngân lên đến lần thứ mấy mươi trong cuộc đời, nhưng lại là lần đầu tiên con thực sự hát nó bằng cả trái tim:

Em yêu phút giây này
Thầy em tóc như bạc thêm
Bạc thêm vì bụi phấn
Cho em bài học hay…

Mai sau lớn nên người
Làm sao có thể nào quên
Ngày xưa thầy dạy dỗ
Khi em tuổi còn thơ…

Ở một nơi nào đó, cô ơi, cô có đang nghe thấy “Bụi phấn” con hát không, cô ơi…?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét