Thứ Ba, 9 tháng 3, 2010

Chờ đợi những mùa thi



Chờ đợi những mùa thi



Nhiều người ở quán cà phê Thụy Du nghĩ tôi bị điên, nhưng tôi khẳng định là tôi mới đi khám bác sĩ và bác sĩ nói tôi chỉ hơi khùng khùng thôi. Nói tôi điên là có tội nhưng nói tôi hơi khùng thì tôi sẽ bắt tay và cảm ơn rối rít. Không tin, bạn hãy nghe tôi kể chuyện này.
Hôm ấy tôi đi đá banh về và vì không mang theo áo mưa nên tôi bị ướt như chuột lội. Người hâm hấp nóng. Nếu cứ tiếp tục đi như thế này chắc chắn ngày mai tôi sẽ chết vì cảm cúm. Tôi dớn dác tìm chỗ trú mưa. May quá, không xa kia có một kẻ đồng hành một mình với cây dù nhỏ nhắn màu rêu đang đi dưới những tán cây phượng vĩ rợp màu hoa đỏ, nhưng cũng ướt sũng mưa. Người ấy đi về hướng tôi. Híc! Lại là con gái mới ớn chứ. Nhưng thôi kệ, biết đâu ông trời thương.
- Cô bé, cho anh ké với!
- Tự nhiên như con gà điên đi, nếu anh không muốn ướt thêm!
Con gái ăn nói mạnh dạn làm tôi hơi chợn nhưng cảm thấy lời nói và ánh mắt ấy có độ an toàn cao. Tôi sà vào ngay và giành phần cầm dù. Cô bé vẫn tỉnh bơ và thản nhiên coi việc tôi cầm cây dù là bổn phận của người vừa được ban ơn.
- Sao em đi một mình giữa trời mưa vậy ? - Tôi hỏi.
- Không! Em đi hai mình mà.
Em trả lời một cách tỉnh bơ và nhìn tôi dò hỏi.
- Rõ ràng anh thấy...
Tôi hơi ấp úng vì cái kiểu trả lời của em. Và nhìn xung quanh coi thử có ai đi cùng em không nhưng không có ai cả ngoài cơn mưa mỗi lúc một thêm nặng hạt.
- Vậy chứ anh là người vô hình à? Em đang đi với anh nè. Là hai mình đó.
Tôi phải phì cười vì cái kiểu lập luận có vẻ rất tinh quái ấy.
- Em là sinh viên à ?
- Ừm! Cũng gần như vậy.
- Em học trường nào?
- Em học bên trường y
- Vậy tương lai em là bác sĩ à?
- Em không biết nữa...
- Vậy chứ em học khoa nào của trường y vậy ?
- Khoa thôn.
- Là sao ?
- Y thôn đó.
- Không hiểu ?
- Y thôn là ôn thi đó. Em đang đi ôn thi anh à.
- Trời đất...
Cũng may tôi học được công phu nếu không thì đã té ngửa. Thấy khuôn mặt tôi ngơ ngẩn, em cười vẻ khoan khoái.
- Em đoán anh là bác sĩ? - Đến lượt em hỏi tôi.
- Ừ!
- Bác sĩ gì ?
- Bác sĩ chuyên chữa bệnh cho...
Tôi chưa nói dứt câu em đã cướp lời:
- Chữa bệnh cho người nghèo à! Trời! Anh nhân đạo quá.
Tôi phì cười:
- Không! Anh chuyên chữa bệnh cho thú...
- "Chài" ơi! Tưởng đâu chớ...
- Em có vẻ vui tính nhỉ?
- Tất nhiên rồi, nếu không vui tính thì anh đâu có đi chung dù được với em.
- Cái đó người ta gọi là tốt bụng chứ.
- Bụng em xấu lắm, ăn gì vào cũng đau hoài nên cái gì em cũng đổ cho cái "tính" của em.
Câu chuyện cứ thế kéo dài mãi cho đến lúc tôi và em phải chia tay vì tôi đã về đến nhà. Nhìn lại em, tôi thấy em ướt sũng cả người và có lẽ vì lạnh mà em cứ run lên từng chập. Thôi chết có khi em bị cảm mất. Tôi mời em vào nhà, em không chịu. Không còn cách nào khác, dặn em đứng chờ, tôi vội vã vào nhà để lấy áo mưa và xách xe chở em về.
Nhưng chúa ơi khi tôi quay ra thì em đã không còn đứng trước cửa nhà tôi nữa. Mà ngu thật, tôi cũng không hỏi em về đâu, nhà ở chỗ nào? Tôi chạy xe lượn khắp một vòng những con đường mà tôi đoán chắc em sẽ đi qua nhưng tuyệt nhiên không thấy.
Suốt cả đêm tôi thao thức không ngủ được. Câu chuyện ban chiều với cô bé đi ôn thi đại học khiến tôi cứ mơ mơ màng màng. Cứ nhắm mắt lại là y như rằng khuôn mặt ấy, hai lúm đồng tiền, tóc tết hai dải và giọng nói cà tưng ấy lại hiện lên trong tôi.
Tôi quyết định dậy sớm hơn mọi bữa và đi ra ngõ. Thành phố thức giấc đã lâu và cơn mưa kéo dài suốt đêm qua cũng đã chấm dứt. Tôi nghĩ thế nào em cũng quay lại con phố này. Và thay cho việc đi tìm em, tôi cứ thế đứng chờ. Đúng mười tiếng đồng hồ trôi qua, có nghĩa là gần một ngày. Tôi thấy mình thật là ngốc. Mà đúng là ngốc thiệt. Tôi là cái gì mà cô bé phải quay lại chứ ? Nghĩ thế tôi lại xách xe chạy long nhong với cái bụng đói sôi òng ọc. Trời xui thế nào lại khiến tôi dẫn xác tới mấy lò luyện thi mà lò nào cũng đầy ăm ắp những người là người. Nhưng em thì không thấy tăm hơi.
Ba ngày sau tôi tìm được em ở một lò luyện thi cách nhà tôi cũng hơi xa. Đây là kết quả của việc tôi đi học chui để tìm em. Lần này em có vẻ hơi xanh xao, chắc tại bữa đưa tôi về em bị cảm thật cũng nên. Vừa tan học, tôi đã nhanh nhẹn xuống chỗ ngồi của em. Tưởng em sẽ sửng sốt khi nhìn thấy tôi. Nhưng không, em vẫn tỉnh bơ:
- Nhớ em nên đi tìm em à?
Em vừa hỏi vừa bỏ sách vở vào balô. Tôi không dám nói thật.
- Đâu có, anh đi ôn thi mà. (Nói câu này tôi cũng hơi ngượng vì thực ra tôi đâu còn trẻ nữa để nói dối em, tôi là giáo viên chính hiệu đấy).
- Vậy sao ? Thế mà em cứ tưởng...
- Hì hì! Mà nếu nhớ em đi tìm em thật thì sao?
- Thì em cảm ơn chứ sao.
Em cười thật tươi và ngúng nguẩy đuôi bím tóc đi ra khỏi lớp. Để không mất công một lần nữa, tôi vồ vập hỏi thông tin về em.
- Mà em tên gì nhỉ ?
- Sẽ rất sai lầm khi anh hỏi tên người khác mà anh chưa cho người ta biết quý danh, sai lầm nữa là khi anh biết tên em anh sẽ vỡ mộng.
- Anh chấp nhận vỡ mộng để được biết người mà anh đi tìm là ai, người như em chắc cái tên cũng ý nghĩa lắm ?
- Vâng rất ý nghĩa, em tên là Y Thôn.
- Em nói đùa à ?
- Thật một trăm phần trăm, tên cúng cơm đàng hoàng, em tên Y Thôn và quả thật em đang đi ôn thi.
Tôi bật cười đến là khó hiểu. Trong đầu tôi đang hình dung ra một cô gái Tây nguyên trong chiếc váy thổ cẩm đang múa xòe quanh đống lửa. Em thật đẹp biết bao... Đang mông lung suy nghĩ, chợt em phát vào vai tôi một cái đau điếng.
- Đã bảo là vỡ mộng mà không nghe.
- Đâu có! Tên em đẹp đấy chứ, anh rất thích những cô gái Tây nguyên.
- Hơ hơ! Bộ em giống mấy cô gái Tây nguyên lắm à ?
- Giống chứ! Em rất dễ thương.
- Lộn rồi, quê em ở miền Tây.
Chúa ạ! Sao hôm nay tôi như thế này nhỉ. Rõ ràng tên Y Thôn là cái tên Tây nguyên mà.
- Vậy sao em lấy tên của người dân tộc?
- Không phải là lấy tên người dân tộc, mà chuyện là như thế này: dòng họ em từ đời cố cho đến đời của ba em, đời nào cũng đi thi mà chưa một lần đỗ đạt, dù có dùi mài kinh sử đến đâu cũng thi hỏng hà. Đến đời em, ba em tức mình đặt cho em cái tên là Y Thôn để mong em khác người một chút.
- Ra là vậy!
Tôi thở phào một cái rất khoan khoái. Tôi nhận làm vệ sĩ cho em từ hôm ấy. Vì thêm một bất ngờ nữa, chỗ em trọ học rất gần với nhà tôi. Đây là thời gian tôi được nghỉ hè nên tôi với em đi lại thường xuyên. Dần dà tôi thương em lúc nào không hay. Nhưng vì em còn học nên tôi quyết giữ tình cảm ấy trong lòng không dám nói cho em biết. Rồi tháng bảy tới nhanh cùng với những cơn mưa mùa hạ đổ về.
Ngày thi bắt đầu với những cô cậu tú và những lo âu nổi sóng. Em cũng thế, đôi mắt trũng sâu và da dẻ xanh xao đến tội. Hai ngày thi trôi qua nhanh chóng. Tôi hốt hoảng nhận ra ngày xa nhau đang cận kề. Và đúng thật. Thi xong một ngày, sáng hôm sau khi tôi tới phòng trọ, em đã chuẩn bị hành trang để về quê.
- Cảm ơn anh đã chăm sóc em trong thời gian qua...
Em nói trong ngậm ngùi.
- Có gì đâu, anh phải cảm ơn em vì những ngày qua anh rất vui vẻ khi được làm bạn với em.
- Em cũng thế. Em sẽ quay lại vào đầu tháng chín hoặc sẽ lại quay về vào mùa thi năm sau, em là Y Thôn mà.
- Anh sẽ chờ em trở lại. Sẽ chờ em trở lại...
Em im lặng và buồn bã. Tôi thấy sống mũi mình cay cay và lòng nôn nao đến kỳ lạ. Tôi muốn nói sự thật với em nhưng tôi không thể cất thành lời được. Tôi chở em ra bến xe và sau bao nhiêu lưu luyến chúng tôi tạm chia tay nhau trong ngậm ngùi và nhung nhớ. Khi chiếc xe chuyển bánh em và tôi giơ tay vẫy mãi, vẫy mãi cho đến khi chiếc xe khuất dần trên con đường quốc lộ.
- Thôi chết, tôi quên không xin địa chỉ của em rồi.
Tôi nhảy vội lên xe phóng như điên về hướng quốc lộ trước mặt và phải mất cả mười lăm phút tôi mới đuổi kịp. Nhưng trời báo hại tôi, xe tôi hết xăng. Tôi bực bội xuống xe cố đạp cho máy nổ nhưng chỉ nghe những tiếng xịch xịch đáp lại não nề, mà xung quanh tôi đứng không hề có lấy một trạm xăng hay có xăng dầu bán lẻ.
Tôi trở về thành phố sống trong chờ đợi. Ngày đi coi điểm thi cho em, tôi buồn bã, em thiếu đúng một điểm. Tôi vẫn chờ tháng chín em quay lại nhưng vô vọng. Đến cả mùa thi năm sau, năm sau nữa và cho đến tận bây giờ, em vẫn biền biệt phương trời. Nhưng tôi vẫn chờ, nhất là chờ đợi những cơn mưa mùa hạ và ao ước một chiều nào đó có em với cây dù nhỏ nhắn cùng tôi đi dạo trên con đường lắm cây phượng vĩ này.

Đêm thơ tháp cổ
















cac ban 10A5












































































































































































Thứ Ba, 2 tháng 3, 2010

CON TRAI CÓ GIÁ THÍ MỒ!

CON TRAI CÓ GIÁ THÍ MỒ!

Con trai là túm me chua
Để con gái ước bao mùa đó thôi
Con trai như mấy quả xoài
Con gái nhớ mến dứng ngồi đâu yên
Nói không dám bớt dám them
Con trai nhỡ thiếu e hèm…thế gian
Buồn như một cánh đồng hoang
Và con gái khóc nước tràng thành song
Bởi hết ai giở gắm lòng
Tội nghiệp :môi má phai hồng chắc xanh
Bây giờ thì ghét gọi anh
Tới chưng khi đó lại giành uýnh nhau
Què chân –móp trán-méo đầu
Nghĩ thôi đủ thấy mày râu ..quý thấy mồ!


NGUYỄN HÙNG DÂN
Trường CĐCN Tuy Hoà

TẠI SAO CÓ CON GÁI?

TẠI SAO CÓ CON GÁI?


Ngày xưa thượng đế chỉ cho tồn tại trên thế gian nàychỉ mỗi một sự vật: Đàn ông .
với ý định cho cánh đàn ông có người bầu bạn ,Thượng Đế quyết định “bế quan toả cảng”phong thí nghiệm , để tìm tòi và lấy:
Mười hạt đảm đang
Năm viên duyên dáng
Nửa tá giận hờn
Ba lạng dễ ghét
Hai trái đổng đảnh
một ít khó ửa
Nủa ký bột như mì
Tất cả trộn đều , tán nhỏ.thêm một lọ dầu Khó Chịu vào ,băt lên lò nấu 49 ngàyhỗn hợp trở thành keo. Them 100 gam NƯỚC MẮT ,kèm sáu Mít Ước
,Ba quả GIẤU GIẾM . Dùng rây lọc kỹ cuối cùng them một tí Tương Tư. Đem ra để nguội .Sau đó Thượng Đế khéo léo tạo ra một sản phẩm vĩ đại :CON GÁI
Từ đó đám đàn ông tụi tui có người để tâm sự và để…


nuhonthanchet990 gui tăng KIM ANH