Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2009

Nắng có vàng bên ấy

Nắng có vàng bên ấy

HUỲNH THỊ CHÂU PHA



Ngày ấy, khi yêu anh và em đã cùng nhau dệt biết bao điều mơ ước. Cả anh và em đều nghĩ về ngày mai, cái ngày mai thật bình thường và giản dị nhưng ẩn chứa biết bao niềm tin và hi vọng...!



Anh vẫn thường nói: anh yêu màu xanh của biển. Còn em lại yêu sắc vàng rực rỡ của màu nắng ban mai, của những đóa cúc quì nở rộ trên thảo nguyên xanh thẳm. Cả hai chúng ta đã một thời mơ ước về một ngôi nhà nhỏ hướng ra biển, có những đám dã quì bao bọc lối em đi...



Tình yêu đầu đời tưởng sẽ mãi không tan, thế nhưng mọi việc đâu như người ta mơ ước. Có phải anh sinh ra vào mùa đông lạnh giá, nên tâm hồn mang một chút gì đó hờ hững vô tâm? Anh ra đi bỏ lại cùng em một tình yêu chưa một lần thay đổi.



Ấy vậy mà em vẫn chờ, vẫn đợi. Em đã chờ đợi anh qua ba lần đất trời nhuộm màu nắng mới... nhưng anh vẫn biền biệt nơi đâu? Hạnh phúc ngày xưa vẫn còn vọng về trong em theo từng nhịp thời gian qua những miền ký ức. Nhưng anh đã mãi mãi xa rồi..., và người con gái khác đã kịp đến thay em, để cùng anh dệt trọn ước mơ về căn nhà nhỏ mà ngày xưa anh và em vẫn thường mơ ước.



Anh có còn nhớ cái chuông gió màu vàng thay lời của em dành tặng anh vào ngày sinh nhật? Một cách tỏ tình vụng dại nhưng mang cả một bầu trời mơ ước lớn lao: "Anh sẽ mãi yêu em, tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi tươi vui như màu nắng mới, như màu vàng rực của những đóa dã quì do chính tay anh trồng quanh ngôi nhà nhỏ của chúng ta...".



Em đã từng nhăn mặt xót xa gọi anh là "lão Hạc ốm yếu" sau mỗi kỳ thi căng thẳng. Còn anh lại xuề xòa cốc vào đầu trêu em là "con vàng hung dữ" của riêng anh.



Giờ đây tất cả đã xa rồi, những tất bật, hối hả của thời gian đã làm anh quên hết, chỉ còn lại mỗi mình em với sự khờ dại ngu ngơ ngày nào. Em vẫn cố gom góp và nhặt nhạnh những kỷ niệm vội tàn mà anh đã bỏ lại.



Anh ơi! Anh ra đi và để lại cho em một màu vàng hanh hao nhói buốt. Xuân năm nay lại về, "nắng có vàng bên ấy" không anh?


Anh là người thứ hai

Anh là người thứ hai

NGÔ PHƯƠNG QUỲNH
(ĐH KHXH&NV TP.HCM)

Em đến với anh vào một ngày mùa hạ dài những cơn mưa. Có lẽ tạo hóa đã sắp đặt cuộc gặp gỡ này. Trước đó em rất bi quan, có lúc tưởng chừng như cuộc đời đầy éo le nghịch cảnh luôn rình rập dập tắt mọi khát khao trong em, đọa đày em rồi trả em về với vùng quê nghèo khó quanh năm tay chân không lúc nào sạch phèn...



Bỏ lại tất cả sau lưng, em tìm đến một vùng đất xa lạ và mới mẻ mà ở đó em có thể tiếp tục thắp sáng ước mơ của đời mình. Và đất Sài Gòn trở thành cây cầu nối - nơi đó - thắp lên tình yêu cao đẹp của hai đứa mình.



Anh là người thứ hai đến với em. Yêu em, anh bỏ qua tất cả những gì thuộc về quá khứ của em. Không biết trong tình yêu có mấy người được như anh? Lần đầu bàn tay em đặt gọn trong tay anh ướt đẫm vì hồi hộp cho em cảm giác anh là một phần tất yếu không thể thiếu trong em.
Cái nắm tay ấy cũng như nụ hôn anh dành cho em, với em không phải là nụ hôn hay cái nắm tay đầu đời, vậy mà nó vẫn dạt dào cảm xúc, tinh khôi như thuở ban đầu. Em không dám hứa hẹn với anh bất cứ điều gì bởi một khi con chim bị thương sẽ sợ cành cong. Em là con chim bé nhỏ tự làm mình tổn thương.



Quen biết nhau, yêu nhau rồi chia tay thử hỏi ai không đau, dù biết rằng đó là lẽ thường tình trong tình yêu. Không biết tự bao giờ chuyện hợp tan đã thành qui luật. Em đã sống hết mình với mối tình đầu cùng biết bao lời hứa mà giờ đây tất cả chỉ còn là bọt biển. Em không làm được nên đành xin lỗi mối tình đầu mà ra đi. Em sợ mình hứa với anh rồi không thực hiện được.



Có lúc trong em đầy mâu thuẫn. Mạnh mẽ đó rồi lại yếu đuối ngay. Anh hay véo mũi và mắng em khùng. Em cười dụi đầu vào ngực anh nũng nịu. Phải, đôi lúc em cũng “khùng khùng” nên em sợ một ngày nào đó “con khùng khùng” này sẽ bị dòng đời đưa đẩy cuốn em xa vòng tay của anh. Không muốn anh là người thứ hai phải nghe lời xin lỗi từ em.



Anh là một người mang nhiều ước mơ và hoài bão lớn có thể thực hiện được bởi gia đình anh rất khá giả so với gia đình em. Đi bên anh lắm lúc em hay buồn rồi suy nghĩ mông lung. Để đến với nhau, ước mơ một ngày duyên thắm đẹp đôi thành sự thật đâu phải dễ dàng nên có nhiều điều phải suy nghĩ lắm chứ anh. Còn một năm rưỡi nữa thôi anh ra trường rồi. Lúc này tối thứ hai, tư, sáu anh tranh thủ học thêm Anh văn.



Tốt thôi, nhưng em lại sợ. Sợ khi có tấm bằng trong tay, có đủ điều kiện anh sẽ xa em bay đến một đất nước lạ để thực hiện giấc mộng của anh và cũng là kỳ vọng của gia đình. Mỗi lúc thấy em buồn anh lại an ủi: “Anh học để ra trường dễ xin việc, làm trong nước cũng cần Anh văn vậy...”. Em ừ mà buồn lắm...



Nếu một ngày nào đó anh phải xa em và cho em một lời hẹn ước... thì em sẽ mãi chờ đợi anh. Có lẽ khoảng thời gian đó lâu và dài lắm vì em đã quen với cảm giác gần anh, được anh chở che rồi.




Nhưng không sao đâu anh, em sẽ tập và dần quen với cuộc sống đó để ngày trở về anh thấy em thật mạnh mẽ và đầy bản lĩnh như anh hằng mong đợi. Anh sẽ càng yêu em nhiều hơn nữa phải không anh? Chẳng biết ngày phi cơ mang anh xa em đã gần đến chưa anh nhỉ?


Thứ Tư, 8 tháng 4, 2009

Phong cảnh Phú Yên
















10 lời tỏ tình hay nhất

10 lời tỏ tình hay nhất


1. Liệu cha của em có phải là một tay trộm không. Vì ông ấy đã lấy cắp những vì sao trên trời và đưa chúng vào mắt em.

2. Khi ngã từ thiên đường xuống trần gian, em có đau không?





3. Hẳn là em đã mỏi nhừ vì em chạy trong tâm trí anh suốt cả ngày.

4. Xin lỗi, anh đã làm mất số điện thoại của mình. Anh có thể mượn số của em được không?

5. Em có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không, hay để anh đi qua một lần nữa.

6. Xin lỗi em, em có hôn người lạ không? Không à? Vậy hãy để anh tự giới thiệu nhé!



7. Chân em có đau khi chạy suốt đêm trong giấc mơ của anh không.

8. Anh mới tới thành phố này. Liệu em có thể chỉ dẫn anh đến căn hộ của em được không.
9. Xin hỏi em có bản đồ không? Anh cứ bị lạc hoài trong đôi mắt em.

10. Điều duy nhất đôi mắt em chưa nói là tên của em.

Mặc định cho tình yêu

Mặc định cho tình yêu

CÁT HẠ


(ĐH KHXH&NV TP.HCM)






Mùa thu năm đó ta trao nhau nụ hôn đầu tiên. Em ngơ ngác nhìn chiếc lá vàng tò mò nằm bên cạnh chỗ mình ngồi, bật cười với nó. Anh thì thầm:



- Tội nghiệp nó em nhỉ? Một mình nằm lẻ loi chắc buồn lắm!



Em cãi lại:



- Không. Em thấy nó thảnh thơi. Một mình thì chẳng phải ràng buộc điều gì cả.



Một cơn gió ào qua cuốn chiếc lá bay đi, như hùa theo sự bướng bỉnh của em. Anh biết em như một con diều lơ lửng. Sợi dây nối quá dài nên anh không đủ thời gian để thâu hết lại được.



Em đột nhiên gặp một tiếng sét ái tình. Gã đó cũng làm như yêu và có vẻ cũng rất hạnh phúc khi được em yêu. Chỉ có anh lặng lẽ với nỗi hụt hẫng khi cánh diều vụt bay mất. Trên tay anh còn lại mỗi sợi dây.



Em ngồi nghe anh nói trong lần cuối cùng anh dự định một cuộc hẹn hò với em. Đôi mắt em có vẻ buồn, nhưng nó lại lấp lánh, lấp lánh. Em hiểu rằng anh buồn. Anh cũng nhận ra em cố giấu giếm một nỗi niềm nào đó. Nhưng anh lại bần thần vì ánh mắt lấp lánh của em.



Khi tạm biệt nhau ở trước cổng nhà, em khiễng gót, lần đầu tiên chủ động hôn anh. Anh coi đó là một món quà chia tay. Nhưng em lại hỏi: “Anh có ghen không?”. Anh không kịp trả lời. Đêm quay lưng lại với giấc ngủ của anh.



Em và gã ấy chia tay, ngay từ khi còn chưa kịp bắt đầu quen nhau. Gã đó có vẻ buồn rũ hơn cả em. Anh ta như một cái cây mới trồng chưa kịp bám rễ vào đất. Em lại nhổ lên, để lại một chỗ trống đã được rào giậu kỹ ngay trong chính lòng mình.



Em hẹn anh ra để khóc, ngay trên chiếc ghế hai đứa đã ngồi trong lần đầu hôn nhau. Nước mắt chưa kịp khô em đã bất thần hỏi: “Anh có còn giữ sợi dây diều không?”. Anh ghét phải thừa nhận rằng anh còn yêu em, vì tự ái và vì những tổn thương trong lòng. Nhưng anh muốn lại được nhìn thấy ánh mắt em lấp lánh. Anh gật đầu. Nước mắt em lại rơi. “Anh buộc chặt em lại nhé! Và nếu không giữ được thì anh hãy buông tay ra. Đừng giữ lại cho mình làm gì một sợi dây đứt...”.



Em đã theo gió bay. Trời lặng. Em lại sà xuống trước mắt một gã khờ khạo. Anh muốn buộc lại để giữ em mãi đến hai tỉ năm sau. Nhưng em chỉ muốn yêu anh một nửa thời gian thôi. Nửa còn lại có lẽ em để dành đi chơi cùng những cơn gió lạ.



Em im lặng một tuần sau lần hai đứa cãi nhau về một tỉ và hai tỉ năm đó. Anh tưởng em giận. Nhưng chiều nay em đã đợi anh cùng một nụ cười. Anh thận trọng nhận lấy một lời thì thầm. “Em chỉ là của anh một tỉ năm thôi. Một tỉ năm sau là em để dành để quay về sống là chính em. Nhé! Anh nhé! Anh đồng ý đi. Em sẽ yêu anh mà, từ giờ cho đến hết hai tỉ năm đó, dù em là em hay là bất cứ ai đi nữa...”.



Anh không thể từ chối những vần điệu dễ thương của tình yêu. Và anh cũng chợt nhận ra ràng buộc em vào mình là điều quá vô lý. Một hay hai tỉ năm nữa, ai biết mình còn là ai cơ chứ? Điều quan trọng nhất là bây giờ. Em yêu anh. Và anh yêu em trong lúc này. Em là cánh diều. Em có quyền tung bay. Anh chỉ có nhiệm vụ cầm giữ sợi dây. Và bàn tay anh sẽ buông ra khi nào cánh diều đã no gió, để những kỷ niệm không phải đứt tung và chắp vá nhịt nhằng, để khi nào mình có gặp lại sau một vài tỉ năm nữa cũng sẽ không phải mất thời gian để bối rối với chính mình.



Anh hãy bắt đầu từ bây giờ, học cách bay đi như những chiếc lá vàng trong gió.

Hướng biển


Hướng biển

TẨU NHẬT QUÍ



Cuối hè, ta lại gặp nhau sau những chuỗi ngày dông dài xa cách. Lòng anh đau đáu trước đó cả đêm, bởi ta vừa qua một đoạn dốc không ít hiểm trở. Ừ, nhưng anh và em vẫn phải tin!



Em vẫn để yên bàn tay mềm ngoan giữa lòng bàn tay anh khô gầy, khe khẽ gật đầu khi anh chỉ tay về phía cuối đường - nơi hai đứa hẹn hò thời sinh viên nhiều mơ mộng. Chợt nghe vọng lại xa gần những lần giận dỗi. Anh càng không muốn nhớ vì cớ gì hai đứa phải làm ngơ dù ngồi chung lớp học.



Ngày mới quen, em khách sáo nằn nì đưa anh chiếc áo mưa ngoài rào ký túc xá. Anh vẫn chứng nào tật ấy, vẫn mâu thuẫn, không mặn mà với những điều tỉ mỉ lại cứ thèm được em quan tâm..., rồi phóng xe ra về một mạch. Anh cứ để em trách là kẻ vô tâm, còn em thì không khéo sẽ biến anh thành đứa trẻ... Và trước mắt mình, anh bỗng muốn thành đứa trẻ nghịch trong mưa, đùa trên cát cùng em. Biển ưu tư nhờ nhợ không rõ tên màu sắc trên bầu trời, bỗng xanh ngời mỉm cười từng cơn sóng vỗ về man mác. Sóng ve vuốt chân em, sóng theo anh ồ ạt cùng em xoay tròn...



Gần bờ, đảo xanh về đêm cứ hoài tiếng sóng. Không cần nhìn mắt em, anh lại khẽ hát câu tình về biển cho em. Trăng trên cao khiến ta cứ men theo đầu sóng bước cùng trăng. Lạ! Biển dù bao la hòa khung trời thăm thẳm tối... ấy mà ta vẫn chẳng thể nào có cảm giác lẻ loi!



Tựa lan can trên một căn miếu nổi tiếng, và gió dạt dào rối tóc em.



Đất đảo cũng nhoẹt vàng nhưng dường như không có sắc tím bằng lăng. Chỉ thấp lè tè khiêm tốn những chùm sim lách mình giữa những khe đá hay e ấp phe phẩy ven lối mòn. Chắc mai này em lại quí hoa sim!?



Anh dắt tay em qua từng mỏm đá. Lá cuộn dòng nhấp nhỏm trôi xa. Suối như em, như anh, muốn chảy mãi không già. Và em còn bảo “Cứ để chân sẵn sàng cho đá trượt. Nước dưới chân như thử thách đời mình...”. Anh thì thích câu cá nhưng lại thiếu sự kiên trì, thế mới chỉ có thể cùng em chung một cần câu...



Xa biển, nghĩa là phải rời nhau. Em bịn rịn Suối Tranh, anh bồi hồi giữa Bãi Sao hoang vắng. Ngày nào có về với biển hay không về với biển nữa, ta vẫn sẽ về bên nhau. Xin cùng nhau hướng về nơi có ngọn hải đăng xa tít ấy - như thể hướng về một ngày tràn đầy hi vọng và hạnh phúc của đôi ta!


Chiếc cầu vồng tình yêu

Chiếc cầu vồng tình yêu


NGUYỄN THỊ HỒNG THÚY
11S1, THPT Duy Tân



Ngày ấy tôi và ấy thường dắt tay nhau đi trong mưa, dưới những tán cây xanh mướt và rồi cười giòn tan đến mức vỡ tung những chiếc bong bóng bập bềnh.


Trong những trò chơi rượt bắt thuở nhỏ ấy luôn là người thắng cuộc. Giở trò con gái, tôi quay mặt đi, giấu khóe mắt cay cay, phần tức vì thua, phần giận vì bị ấy trêu chọc, có lúc tôi òa lên khóc rồi nhào đến đấm tới tấp lên cái lưng thô kệch của ấy. Rồi đâu lại vào đấy, tôi và ấy lại quấn quýt bên nhau.


Theo thời gian, chúng tôi lớn dần lên. Ấy vẫn là thằng bạn hiền khô ngày ngày sang đèo tôi đến lớp, vẫn là chiếc thùng chứa để tôi trút vào đó bao niềm vui nỗi buồn, bao nụ cười và cả những giọt nước mắt.


Tôi và ấy cùng đậu vào một ngôi trường dân lập ở thành phố. Tôi luôn mang mặc cảm điểm thấp hơn ấy nên không dám gặp ấy. Bất chợt một hôm gặp ấy trong sân trường. Như không kiềm được, tôi chạy đến bên, tựa vào vai khóc ngon lành như những ngày còn bé. Cũng từ đấy, ấy trở thành “mặt đất” hứng những “khoảng trời mưa bụi” của tôi. Ấy lại cút kít đạp xe ngược gió chở tôi đi học. Tôi rón rén vén gọn tà áo dài trong tay và ngã lưng vào ấy mỗi khi nắng gắt. Nắng mênh mang xô đuổi nhau trên bờ vai đẫm mồ hôi của ấy. Trái tim tôi tự dưng bồi hồi đến lạ…


Một thời gian dài tôi và ấy không gặp nhau. Tim tôi như thắt lại khi nghe tin ấy nghỉ học. Tôi thấy nhớ ấy vô cùng. Con đường như dài ra bất tận khi không có ấy ở bên.


Những ngày không có gã bạn thân bên cạnh dường như cuộc sống của tôi đảo lộn tất cả. Một chuỗi ngày trống trải và tẻ nhạt. Quyển nhật ký dày lên trông thấy.


Tôi lao vào học sau bao lá thư gửi đi không có lời hồi đáp. Những bài kiểm tra liên tiếp ập đến đã lấp dần chiếc hộp kỷ niệm giữa tôi và ấy.


Cuộc đời có những cái duyên kỳ lạ. Tôi đã gặp ấy trong bộ dạng của một anh công nhân còm cõi. Tôi lặng đi nghẹn ngào. Ấy ngậm ngùi kể về chuyện gia đình rồi chép miệng, thở dài. Thì ra là thế, ba ấy mất, mẹ ấy bệnh nặng, ấy phải vào đời sớm để có tiền nuôi mẹ. Vậy mà bấy lâu nay ấy luôn im lặng. Đúng là gã bạn tồi!


Nhìn nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt khắc khổ, chai sần của ấy trông ghét quá! Tự dưng có cái gì đấy như nỗi xót xa dâng lên ngút ngàn trong trái tim chừng như hóa đá của tôi. Giá như tôi có thể sà đến bên ấy, kể lể với ấy và đánh vào ấy một cái thật mạnh để trút hết bao hờn trách, hiểu nhầm bấy lâu nhưng tôi đã không làm được.


Chúng tôi chia tay nhau, ấy nhanh chóng mất hút giữa dòng đời nhộn nhịp. Ấy đến và đi như một chiếc cầu vồng sau mưa. Để lại trong tôi bao sự chống chếnh. Lục tìm trong ký ức hình ảnh về một khuôn mặt dễ thương, bầu bĩnh của ấy ngày nào, tôi như chết lặng.


“Ấy ơi…”, âm thanh vang lên rồi rơi tõm, vỡ tan vào khoảng hư vô. Tôi nghe trên má mình nóng hổi những giọt tiếc nuối.

Viết cho mối tình đầu

TRÁI TIM RUNG RINH

Tuổi học trò với những xao động, ngập ngừng, bối rối trước một ánh mắt, một giọng nói, một tiếng cười, một cử chỉ đẹp… của người bên kia là có thật. Thế thì còn ngại gì mà bạn không mạnh dạn bày tỏ những cảm xúc rất đáng nhớ đó?


Đây là chuyên mục mới. Là nơi để các bạn chia sẻ và kết nối những trái tim yêu thương.



Viết cho mối tình đầu

LỆ HẰNG




Lộp bộp!Lộp bộp!



Mưa, mưa rồi. Những làn mưa mỏng thật mỏng giăng mắc cả không gian như những hạt tuyết bay lả tả trên sân trường. Bọn con gái tíu tít tung ô, bọn con trai hí hửng xin theo về cùng. “Mưa đẹp thật!” Giọng một ai đó vừa hoà vào tiếng mưa. Tớ giật mình quay lại nhìn đứa con trai lạ hoắc, là cậu đó, bằng con mắt mở to. Và cậu đã bước vào cuộc đời tớ với một chiếc ô cùng cơn mưa đang mỗi lúc một nặng hạt.



Cậu còn nhớ không, những cơn mưa như chỉ mới chiều hôm qua, cậu cùng tớ trú mưa dưới gốc cây trứng cá. Cậu đưa tay ra hứng mưa rồi vốc cả vào mặt tớ. Tớ giận dỗi đấm thình thịch vào lưng cậu thế mà cậu còn bẹo má tớ. “Con gái lớn rồi không cho phép cậu trêu như hồi còn bé nữa đâu nhé!” Cậu cười tinh nghịch. Nhưng cậu có biết đâu chính nụ cười ấy đã tắm mát những rong ruổi ngày thơ của tớ. Có lẽ tớ thích cậu từ đó.



Lên lớp 10, khi trái tim tớ bắt đầu biết lỗi nhịp trước một bạn trai thì cậu đã là một chàng trai biết làm điệu. Đám nữ sinh vây lấy cậu thật là đáng ghét. Ấy vậy mà cậu còn tỏ ra galăng nữa chứ. Tớ giận, thật giận nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc khi cậu đến đón tớ sau mỗi giờ học thêm. Cậu còn bảo được đưa tớ về nhà là niềm hạnh phúc của cậu, lúc ấy, hai má tớ nóng bừng lên. Tớ nhớ khoảnh khắc hai đứa đạp song song dưới những cơn mưa phùn. Tớ len lén nhìn cậu và rồi tớ không thể kiểm soát được nhịp đập của trái tim mình nữa. Tớ trách: “Dạo này cậu thích tán tỉnh con gái nhỉ?” Cậu cười. Lại cười. Tớ thấy lòng mình dịu hẳn. Mưa ơi, sao tớ lại thích cậu ấy đến thế!



Rồi từng cơn mưa qua đi, đêm nào tớ cũng gấp hạc giấy, tớ nghĩ nếu đủ 1000 con thì ước nguyện: “Cậu là mối tình đầu của tớ sẽ thành hiện thực”. Tớ đã chờ những cơn mưa che cùng chiếc ô như ngày nào. Tớ đã viết cho cậu hàng mấy chục bức thư kể từ sau mỗi giấc mơ thấy nụ cười đáng yêu của cậu. Tớ vui vẻ nhận làm quân sư giúp cậu “đối phó” với những tình cảm mà người ta dành cho cậu. Thế nhưng sau nụ cười ấy, tớ vẫn thường hay rất lo lắng: “Liệu trái tim cậu có bị xao động chưa?”.



Và rồi tớ nhớ vào cái hôm tớ đem 1000 con hạc bé tí xinh xinh đến lớp, cậu đã gửi cho tớ một bức thư nhỏ. Làm sao tớ quên được nét chữ quen thuộc ấy: “Có lẽ tớ đã thích cô bé lớp bên. Tớ phải làm sao đây, giúp tớ với!” Đó là lần đầu tiên mà tớ không chờ chiếc ô của cậu. Tớ chợt nhận ra rằng, nước mưa cũng có vị mặn chát.



Tớ đã ốm vì bị nhiễm lạnh. Từ ngày đó, tớ ghét những cơn mưa, tớ ghét cái cảm giác cô đơn đến khó tả khi nhìn hạt mưa cứ vô tư rơi rỉ rả ngoài cửa lớp. Mưa hồn nhiên vươn trên những nhành phượng, chốc chốc lại sà xuống bất chợt vào đôi bạn đi trên sân trường.



Tớ nhớ về những ngày tháng đã qua…Lộp bộp, lộp bộp! Mưa càng lúc càng to, sân trường cũng bắt đầu vắng dần. Tớ nghe trong tiếng mưa giọng nói quen thuộc: “Người ốm không được về một mình dưới mưa đâu, cùng về nghe!” Giọt nước mắt đáng ghét bỗng chảy dài trên má. Tớ không biết mình đã khóc cho một cái kết thúc hay sẽ là mở đầu cho một tình bạn mới.



Ôi mối tình đầu của tôi ơi!