Thứ Tư, 6 tháng 10, 2010

Tách cà phê muối

Tách cà phê muối

Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...

Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói dối em.
Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".
Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!

Bài toán Tình yêu


Bài toán Tình yêu


Ngày …tháng …năm…


Nhỏ ! Nhỏ thường cằn nhằn anh giống cây xương rồng khô khan và đầy gai, nhưng nhỏ nè, mỗi khi xương rồng nở hoa thì quí lắm đấy. Anh chẳng biết viết thơ hay làm văn để tặng nhỏ. Anh chỉ thích Toán, Anh Văn, Vi Tính…thôi. Không biết từ trước đến nay, nhỏ nhận được bao nhiêu “tác phẩm” của mấy gã trồng si theo nhỏ nhỉ ? Có lẽ anh thiếu lãng mạn thật, anh chỉ thích những thứ rõ ràng, logic và có thể chứng minh một cách chắc chắn. Viết thơ, phổ nhạc thì anh mù tịt, anh chẳng biết nói sao cho nhỏ hiểu lòng anh bây giờ. Thôi thì, để anh làm một bài toán chứng minh cho nhỏ rõ tình cảm của anh nhé!


Bài toán tình yêu


Đề bài : Anh là X, nhỏ là Y, với phép tính Yêu và Không Yêu, hãy chứng minh định lí sau : X yêu Y và Y yêu X là đúng và chỉ có thể tồn tại một cách duy nhất.


Giả thiết 1 : X yêu Y

Chứng minh: Để chứng minh là anh yêu nhỏ thì anh có vô khối bằng chứng lẫn ví dụ. Này nhé, từ thuở mới biết nhỏ thôi, anh đã phải đợi không biết bao nhiêu ngày và mất không biết bao nhiêu đêm để nghĩ ra một lá đơn xin làm quen gửi nhỏ. Nếu anh chỉ giỡn chơi cho vui thì anh đã làm quen nhỏ ngay từ lúc đầu rồi. Nếu anh chẳng “có gì” với nhỏ thì anh đâu phải hồi hộp ngóng thư thư nhỏ trả lời đến như vậy. Nhỏ thấy chưa, chỉ bước ban đầu thôi mà làm kẻ lạnh lùng với trái tim bằng đá như anh phải nao núng không ít. Cái ngày nhỏ cười cười chấp nhận, mắt nhỏ long lanh đến lạ kì, may mà anh còn “nhớ lối đi về”, nếu không chắc gia đình phải đăng báo “Tìm người lạc”. Nhỏ thấy chưa, như vậy cũng đủ thấy tấm thịnh tình của anh dành cho nhỏ rồi . Nếu anh không yêu nhỏ, anh chẳng thể nào đứng trước trường chờ nhỏ tan học về. Thuở ấy, anh chúa ghét mấy đứa con trai đứng đực mặt ra mong ngóng, trông thật chẳng khác gì mấy thằng ngố. Anh vẫn cười thầm: “Đàn ông đàn ang thì phải khí thế lên, ai đời chỉ vì một người phụ nữ.” Nhưng ôi chao, anh hùng không qua ải mĩ nhân, bây giờ anh lại cam tâm tình nguyện làm một thằng dở hơi như thế. Dù biết chưa đến giờ, anh vẫn nôn nóng tới sớm rồi đứng đợi, chỉ sợ ra trễ, nhỏ theo lũ bạn đi mất. Mong là nhỏ sẽ không cho anh là thằng ngốc, nhỏ nhé.Có khi nhỏ giận không thèm nói chuyện với chuyện với anh, mới vài ngày thôi mà anh đã thấy thời gian sao dài dằng dặc, vào sở làm mà lòng như lửa đốt, đến nỗi mấy đồng nghiệp cứ phải thì thào: “Mày làm sao thế ?”


Biện luận:


“Tình yêu là mù quáng”. Không, anh chẳng thích làm gã thầy bói mù đoán già đoán non tình yêu của chúng mình. Mắt anh còn tốt lắm, và để thấy rõ nhỏ hơn, anh còn gắn thêm hai miếng kính dày cộm, to chảng. Anh không dám thề non hẹn biển như một kẻ khoác lác, anh cũng không muốn nói vòng vo quanh co đầy ẩn dụ ngụ ý để nhỏ rối tinh rối mù lạc vào mê hồn trận thì tội nghiệp. Anh chỉ có thể rõ ràng, ngắn gọn và súc tích y như một bài toán logic : Anh yêu nhỏ.


Giả thiết 2 : Y yêu X


Chứng minh: Đặt mình vào chỗ ngồi của người khác để suy ra người ta nghĩ gì quả thật là một điều không đơn giản. Nhưng vì nhỏ, anh sẽ cố gắng làm mọi thứ trở nên dễ hiểu nhất mà anh có thể. Nhỏ có thể đang cong môi, lừ mắt bảo rằng, làm quen thì nhỏ cũng có cả khối người, nhỏ cũng đồng ý cả chục mạng, chứ đâu có riêng gì anh. Ừ, cho là vậy đi, thế tại sao nhỏ không trả lời ngay, mà để đến cả tuần sau, anh năn nỉ mãi mới cho gặp mặt. Định cho anh đau tim chắc ? Vậy là nhỏ cũng coi anh “đặc biệt” hơn người khác một chút rồi. Nhỏ sắp kêu: “Con gái phải làm giá chứ sao!” Ừ, cho là vậy đi, sao khi anh nắm tay nhỏ hỏi: “Chịu không?”, mặt nhỏ đỏ hồng lên, chỉ cười cười mà không nói gì? Nhỏ lại sắp bảo: “Thì con gái phải mắc cỡ chứ sao?” Ừ, cho là vậy đi, sao mấy thằng “ôn con” ở trường xếp hàng chờ đón nhỏ về, nhỏ ngúng nguẩy lắc đầu mà chỉ bẽn lẽn lên xe anh ngồi? Nhỏ chắc đang bặm môi la: “ Tại anh lớn hơn, chững chạc hơn nên đáng tin hơn.” Ừ, cứ cho là vậy đi, sao nhỏ cứ chịu khó viết thư, chép thơ, gửi nhạc cho anh làm gì nhỉ? Mà toàn thơ tình không mới…ác chứ ! Nhỏ biết anh khô queo, cứng như đá, chì như thép, vậy mà còn đưa toàn mấy thứ “ướt nhẹp”. Sao nhỏ không làm thế với mấy “ôn con” trong lớp nhỉ ? Chết thật, lần này anh không suy ra nữa đâu, để tự nhỏ nghĩ đi nhé !


Ngày 8-3, ngày Valentine, nhỏ hí hửng khoe anh nào hoa, nào quà, nào thiệp, cùng “những lá thư tình hay nhất thế giới”. Quen nhau gần một năm trời rồi, vậy mà anh vẫn tay không, tỉnh bơ ngồi uống nước mía cạnh nhỏ, chả phản ứng gì sất. Không biết ai tự dưng hờn mát thế nhỉ? Úi dào, anh đâu có dễ sập bẫy nhỏ như vậy? Cái kế “khích tướng” này xưa còn hơn ….Trái Đất. Ai bảo con trai không được làm giá? Nôn nóng quá nhỏ chạy mất tiêu thì sao ? Nhỏ định chọc cho anh ghen chết đấy à? Đừng hòng nhé. Ôi nhỏ ơi, anh là “người lớn”, chơi với nhỏ anh thành “con nít” một chút. Còn lũ “ôn con” trong trường chỉ là đám con nít tập làm người lớn. Người lớn đã từng làm trẻ con, cho nên trường hợp anh chấp nhận được, còn đám con nít mới nứt mắt hỉ mũi chưa sạch mà học đòi, thế là hỏng ! Khi nào rảnh, anh sẽ viết thêm cho nhỏ một bài chứng minh lí luận đầy đủ về lũ ranh ấy cho chúng biết thế nào là lễ độ ! Biện luận: Những gì nhỏ dành cho anh, chậc, anh “cảm kích” lắm lắm. Từng ấy ví dụ thôi anh cũng đủ hiểu lòng của nhỏ rồi. Úi dào, nhỏ mắc cỡ không dám nói ra, thôi thì để anh nói giùm nhỏ nhé. Chà, không được, nói lớn quá người ta biết thì nhỏ đỏ mặt, vậy anh nói khe khẽ vừa đủ chúng mình nghe thôi nhỏ nhé: “…” Ui da, đừng có ngắt anh, đau lắm, tội nghiệp!


Từ (1) và (2) =>


Giả thiết 3 : X yêu Y và Y yêu X.

Chúng ta yêu nhau Chứng minh: Nếu giả thiết này thành sự thật thì … ôi chao, còn gì hạnh phúc bằng .Nhỏ còn bé lắm, nhỏ còn đi học, hồn hiên và ngây thơ. Thỉnh thoảng, nhỏ bỗng thành người nhớn, nghiêm nghị và sâu sắc khiến anh phải ngạc nhiên. Dù sao đi nữa, trong anh, nhỏ luôn là nhỏ bé bỏng và đáng yêu. Anh yêu mái tóc nhỏ nên anh đã phải đi lùng cái kẹp tặng nhỏ dù một thằng đàn ông như anh chẳng ưa gì chuyện sắm đồ con gái. Anh yêu đôi mắt tinh nghịch, lí lắc. Anh yêu cả cái nhìn mơ màng dù với cặp kính mà nhỏ ghét. Anh yêu cái mặt nhăn nhăn như… con khỉ khi nhỏ giận. Anh yêu luôn cả tính xấu của nhỏ vì tình yêu phải bao dung và độ lượng. Còn nhỏ, khi vui nhỏ tìm đến anh chia xẻ, nụ cười lúng liếng của nhỏ làm đời anh thấy tươi đẹp hơn. Lúc buồn, nhỏ cũng thỏ thẻ tâm sự rồi hỏi anh gỡ mối tơ lòng. Bên nhỏ, anh thấy mình cũng quan trọng hẳn lên, và anh cố làm tốt mọi thứ hơn để xứng với tình cảm của nhỏ. Nhiều lúc nhỏ giận lẫy bảo anh vô tình, chẳng quan tâm khi mấy ngày im bặt, chẳng hỏi thăm. Không có đâu, anh luôn nhớ nhỏ, anh chỉ bận đi làm thôi. Nhỏ thấy đó, anh phải làm tốt công việc của mình thì mới ra oai với nhỏ được chứ. Anh còn phải kiếm tiền để có dịp mua quà, dẫn nhỏ đi chơi, đi coi xi nê… Nhỏ thấy chưa, anh cũng có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ăn không ngồi rồi, đi tán gái cho vui. Anh có nghĩa vụ lo lắng cho tương lai và chuyện học của nhỏ nữa, anh chả muốn vì mải vui nhỏ quên mất học bài. Nếu thế thì anh quả thật đáng trách lắm. Biện luận: Có thể anh yêu nhỏ nhiều hơn là nhỏ yêu anh. Thế cũng được, quan trọng là Chúng ta yêu nhau. Yêu anh, nhỏ vừa được yêu nè, vừa được chiều nè, vừa có vệ sĩ, tài xế và cả thầy giáo nữa. Thấy không, nhỏ “lời to” đấy nhé. Còn anh, chỉ cần được nhỏ yêu, vậy là quá đủ rồi.


Giả thiết 4: X không yêu Y và Y không yêu X


Chứng minh: không tìm ra


Biện luận:

Một giả thiết cực kì vô lí . Anh đã gặp qua khá nhiều bài toán hóc búa trong đời, nhưng đây là một câu đố lạ lùng nhất anh từng gặp. Mọi lần, nếu không tìm được một đáp số khả thi, anh sẽ ghi vào phần lời giải rất ngắn gọn: CTMB => Có Trời Mà Biết. Nhưng nhỏ à, giả thiết này có lẽ trời cũng không trả lời nổi, vì nó sai ngay từ giả thiết, vậy thì còn chứng minh cái quái gì nữa.Chắc nhỏ đang nhắc chừng anh, hình như thiêu thiếu cái gì phải không? Anh biết rồi, nhỏ đang bảo còn hai giả thiết nữa mà anh quên. Anh chẳng quên đâu, anh chỉ thấy chúng không cần thiết thôi. Nhưng để chiều lòng nhỏ, anh nói nhỏ nghe nhé.


Giả thiết 5:

Y yêu X và X không yêu Y

Thật không căn cứ, không nguyên do, hoàn toàn vô lí ! Nếu nhỏ yêu anh thì lí nào anh lại không yêu nhỏ được cơ chứ ? Giả thiết này cũng sai lầm ngay từ đầu rồi, chẳng cần chứng minh nữa.


Giả thiết 6: X yêu Y và Y không yêu X

Nhỏ ơi, nếu quả thật có một giả thiết như vậy tồn tại, anh không đủ can đảm lẫn tâm trí để chứng minh nữa. Anh tìm mãi không ra một bằng chứng nào để nói nó là sự thật. Trời sinh ra mỗi người đàn ông và lấy cái xương sườn của họ để làm nên người phụ nữ. Nhỏ chính là cái xương sườn huyết thống ấy. Nếu nhỏ từ chối mà phụ lòng chúa trời, có lẽ anh sẽ chết vì một cái xương sườn ngoại đạo. Chắc chắn nhỏ không nỡ nhìn một kẻ yêu mình phải chết thảm thương như thế chứ? Vậy thì, chúng ta hãy dẹp luôn cái giả thiết “mắc toi” này đi, nhỏ nhé !


Kết luận:

Nhỏ ơi, chứng minh nhỏ nghe vậy là đủ rồi, thôi tụi mình cứ tự kết luận với nhau đi, nghen nhỏ !

Thứ Ba, 5 tháng 10, 2010

Ra Ði


Ra Ði


Ngày Bê trở lại, Lim vừa ra đi. Tại sao cứ lại phải ra đi?
Chẳng có ai, chẳng có điều gì để cho Bê chờ đợi. Dẫu chỉ là cái cớ, nhiều khi thấy vô lý.
Vô lý như lý do ra đi của Lim. Chẳng biết đi đâu, chỉ bỗng dung bốc hơi hỏi thành phố quá đáng yêu này. Cuối mùa, vẫn còn mưa lớn khiến ngườI ta nghĩ đến những cơn bão mun. Mỗi ngày đi qua với nhiều bất ổn. Bê thẫn thờ nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa. Lim cười, mắt môi rang rỡ.Bê cầm cái ô màu đỏ, đeo tui đỏ, hai đùa chầm chậm đi dưới mưa.Ngày ấy, Lim bảo: "Ước gì... Bê này, có thích Lim không?" Bê tròn mắt nhìn, thấy Lim là lạ. Ai đời lại hỏi trắng ra như thế bao giờ. "Thích sao?" "Thích sao thôi à! Có thích trăng không?" - Hai đứa phá lên cườI. Bây giờ, Lim ơi, Lim như cơn mưa đi mãi.
Ngày Bê trở lại, thấy Lim ghi vi lên cánh cửa mấy câu thơ:
Tôi đã vi đi qua năm mườI bảy
Mắt đen rất đỗi dịu dàng
Tóc con gái bong cỏ rối
Trái tim ao ước vầng trăng...
Bên dưới nguệch ngoạc ký "Dương vô cùng". Bê bất giác đưa tay vuốt tóc mình. Tóc tém. Đưa tay lên sửa kính. Kính cận... Thế mà Lim bảo, Lim sẽ yêu Bê mãi, cho dù đời có đổi thay. Ai ngờ, đời chưa kịp đổi thay thì Lim đã thay đổi. Đến Lim mà Bê còn không tin nổi, Bê tin được ai nữa đây?
Mồi ngày, Bê phải qua chốn cũ hai lần, đi và về. Không có con đường nào khác.Lần nào đi qua Lim cũng ngó lên trên gác, dẫu không cố tình mà do vô tình như mt thói quen khó bỏ. Thấy cô bé đeo túi đỏ, hình dung ra mình. Thấy cậu con trai áo ca rô, tưởng tượng ra Lim. Vừa uống cà phê vừa nói chuyện lớp trường, chuyện vui buồn mưa nắng. Cũng có đôi khi im lặng... Bây giờ, vẫn quán ấy, chỗ ấy nhưng là người khác đến ngồi. Không phải Lim với Bê của ngày xưa. Chao ôi là nhớ, tiếc. Chẳng biết tự khi nào hai đứa cứ dần dần tách xa nhau. Dẫu biết rằng không ai có lỗi...
Không ai có lỗi nên mới có những đêm mất ngủ, Bê trằn qua trằn lại, mắt vẫn mở trừng trừng. Bắt đầu mưa cũNg là lúc bắt đầu sự trở về của ký ức. Bê cảm thấy nuối tiếc. Còn Lim, không hiểu... Bê lật qua lật lại: Giá như ngày ấy mình thế nọ, giá như ngày ấy mình thế kia (!)
Giá như...
Bê quyết định đi tìm...
Không phải Lim phản bi!
Lim không muốn ra đi nhưng do số phận. Khi Bê đọc những dòng chữ của Lim để lại thì có lẽ, Lim đang quanh quẩn đâu đó rất gần Bê. Lúc làm mây trắng. Lúc tan vào mưa. Lim vốn bệnh tim từ nhỏ. Bê khóc. Bê cảm thấy ân hận. Ngày xưa, Bê hay chọc: "Lim ốm như hình nhân!". Những lúc như thế, Lim không giận chỉ cười. Hình nhân cười, mắt môi rạng rỡ. Bê ngôì nhớ Lim, tưởng tượng ra ô đỏ, túi đỏ... ngày hai đứa đi dưới mưa. Bê biết là Lim rất yêu thơ. Có lần Bê đọc cho Lim nghe mấy câu Bê chép trng từ sổ tay của chị:
"Ngồi xuống đất để đừng bao giờ ngã
Leo lên cây để không bao giờ lấm
Đừng có nhau để đừng bao giờ đau
Hay đừng mất nhau để đừng bao giờ đau?"
Lim ngồi trên ghế, thật lâu quay qua bảo:" Thế nào thì cũng nỗi đau!"
Lim ra đi cũNg là mt nỗi đau. Bê đến quán cũ ngồi, nhìn dòng người chạy xe vi vã qua lại bên dưới, trong lòng ngốn ngang câu hỏi: "Tại sao lại cứ phải ra đi?"

Gửi Lại Mối Tình Ðầu


Gửi Lại Mối Tình Ðầu

"Bao dung và độ lượng
Để còn lại được gì ?
Khi anh là tất cả
Nguồn sống của đời tôi"
Nhẩm lại mấy câu thơ của cô bạn không biết moi ở đâu ra , tôi chỉ muốn con tàu tốc hành này lao nhanh hơn nữa để tôi có thể chạy trốn thật nhanh.
Giờ đây tràn ngập trong tôi là sự hối hận, hối hận không gì sửa chữa nổi . Khinh bỉ chính bản thân nhưng tôi biết chia sẻ cùng ai đây ? Nước mắt không thể xoá nhòa tất cả, dường như ngược lại, nó càng làm tôi đau đớn tột cùng . Tôi không biết mình sẽ phải làm gì ? Độ lượng chúc hạnh phúc cho người hay nhỏ nhen giành lại tình yêu của một người ? Bao dung ư ? Để làm gì ? Độ lượng ư ? Để được gì ? Hay chỉ là sự đau đớn hènh không dám đối mặt sự thật để có hạnh phúc của chính mình.
Ba năm trước, Hà và tôi rất thân thiết. Chúng tôi đã vui vẻ bên nhau suốt thời gian dài . Hà không có vẻ tươi tắn như tôi nhưng bù lại có nét dịu dàng nữ tính. Đâu có tội gì bởi vẻ ngoài như thế của hai chúng tôi chứ. Đúng, sẽ chẳng có gì nếu không xuất hiện một người thứ ba khác phái . Anh đã mang đến cho tôi những nỗi buồn vui bất chợt chỉ mình tôi hiểu . Bởi sự vui vẻ thương làm người ta dễ bỏ qua những thái độ khó hiểu khác, nên chẳng ai biết tôi đã thầm yêu một người, cả Hà cũng vậy . Ngược lại ánh mắt của Hà xao xuyến, e thẹn, lúng túng thì làm sao có thể lẫn với một người đang yêu . Lo lắng, sợ hãi cứ lớn dần trong tôi và chợt một ngày nó chợt vỡ òa . Hà yêu anh thực sự . Tâm sự hết với tôi, cô ấy mong tôi giúp đỡ . Giúp đỡ ư ? Lúc ấy, tôi chỉ muốn hét to vào mặt cô ấy: "Cậu là đồ tồi" nhưng sao có thể ? Đó là người bạn thân nhất của tôi, một cô gái tuyệt vời, sao tôi có thể gây đau khổ cho cô ấy . Tình yêu của cô ấy đâu có lỗi, cháy bỏng, chân thành đến vậy cơ mà . Nhừng còn anh ? Anh hình như chỉ coi cô ấy là người bạn tốt. Không có kinh nghiệm nhưng tôi thừa hiểu mình không thể đáp lại tình cảm khác lạ anh dành cho tôi ...
Tôi bắt đâu chạy trốn tất cả, rời xa thành phố bé nhỏ . Nhưng người ta muốn quên đi quá khứ đâu có dễ, chỉ một lần gặp lại gương mặt thân thương cũng sẽ làm ta mãi day dứt không yên. K
Như em đã yêu anhhông ai hiểu lý do khi tôi đột ngột báo tin: Sẽ theo người yêu đến nơi anh ấy đang làm việc . Bí mật người yêu với Hà ư ? Xin lỗi nhé, một cái tên không có thực thì không bao giờ có nghĩa đâu . Mà cái tên có thực thì có lẽ mình chẳng nói với Hà nữa .
Anh không hề gặp tôi và Hà suốt một tuần liền . Hà gọi điện thì anh bảo bận không thể đến tiễn tôi ở ga như bao bạn bè . Anh chỉ gửi thư cho tôi chúc bao điều tốt đẹp . Thư viết thật buồn nhưng không một lời trách móc, chỉ hẹn một ngày được gặp lại người xưa ... Người đã ra đi mà hồn còn ở lại . Tôi chẳng muốn thực tại phũ phàng này nhưng cũng muốn giừ lại một chút kỷ niệm đẹp của buổi chia ly:
Em yêu anh đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
...Cầu mong anh sẽ có người tình...

Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

cô bé

cô bé

Cô bé từ đâu mới bước raư
Dáng đi tha thướt quá mặn mà
Ôi nét xuân xanh bao nhiêu tuổi?
Sao mà thoát tục tợ người hoa

Nhỏ nhẹ lời thưa : Bé chẳng ngoa

Nhà đây cách đấy mấy dặm ngà
Tuổi được đôi mươi tròn nhị lẻ
Chán đời trôi dạt tựa bèo pha

Những câu thơ về tình yêu

Những câu thơ về tình yêu


1. Yêu ai yêu chỉ một người

Đừng nghe tiếng gọi của người thứ hai

Mặc dù anh ấy đẹp trai

Nhưng lòng anh ấy đẹp không hỡi người.


2.Trời hết mưa chưa chắc trời đã sáng

Tình hết buồn chưa chắc đã quên anh.


3.Em đã nói không còn yêu anh nữa

Mà tim đau sống dậy không cùng

Giọt nước mắt chảy dài trên má

Khi đường về không có bóng anh.


4.Tôi biết tình yêu là liều thuốc độc

Giết lòng tôi trong những lúc cô đơn

Mà sao tôi cứ mãi đi tìm

Một tình yêu trong nỗi tuyệt vọng.


5.Thất tình mới biết yêu là khổ

Say tình mới biết khổ vì yêu

Thức đêm mới biết đêm dài

Yêu người mới biết những ngày đợi mong.


6.Anh nói rằng anh mến em nhất

Em mỉm cười quay mặt bỏ đi

Nhưng trong lòng em muôn lời muốn hỏi

Người thứ hai anh mến là ai?

7.Tôi yêu người mà người nào hay biết

Bởi vì tôi có chịu nói ra đâu

Khi thấy người đi cùng cô gái khác

Lòng tôi thắt chặt nỗi u buồn.

8.Một loài hoa không chờ hai chủ

Một tấm lòng không ấp ủ hai tim.

9.Khi chưa yêu tôi có quyền lựa chọn

Khi yêu rồi chỉ có một mà thôi.


10.Tôi sợ tình anh như bướm trắng

Lượn quanh bên những đoá hoa tươi

Đến khi hoa ấy tàn lụa

Bướm trắng vô tình để hoa rơi.


*Được không vậy các bạn có gì liên hệ với nuhonthanchet990@gmail.com nha

TRUYỆN VUI

câu chuyện 1

Có hai ngừoi yêu nhau nhưng bị gia đình phản đối .Họ rủ nhau cùng nhau tự tử và họ đưa nhau đến một cây cầu và bảo nhau nhảy xuống đó.Lúc này người con trai nói với người con gái là bây giờ em nhảy xuống trước đi,cô gái cũng nói với chàng trai rằng anh nhảy trước rồi em nhảy theo sau.Hai người họ đưa qua đẩy lại và cuối cùng chàng trai quyết định nhảy trước.Khi xuống đưoc nửa chàng trai bảo cô gái nhảy xuống đi.Lúc này cô gái ở trên lai cừoi to và bảo rằng ……Bố thằng ngu cho mày chết.các bạn nghĩ xem lúc này chàng trai sẽ nói gì nào.lúc đó chàng trai nói với cô gái là…….bố mày bit bơi đó

câu chuyện 2


Một phụ nữ đưa chồng đến gặp bác sĩ. Khám bệnh cho ông chồng xong, bác sĩ gặp riêng người vợ và nói:
- Nếu bà không theo đúng hướng dẫn sau đây, ông nhà chắc chắn sẽ chết: Thứ nhất, mỗi sáng phải chuẩn bị cho ông ấy bữa sáng ngon lành và tiễn ông ấy đi làm vui vẻ. Thứ hai, nấu cho ông ấy bữa trưa nóng và đủ dinh dưỡng để chiều đủ tỉnh táo đi làm tiếp. Thứ ba, bữa tối phải đặc biệt ngon miệng và đừng có bắt ông ấy còng lưng vì việc nhà. Thứ tư, “sinh hoạt” nhiều lần trong tuần và làm hài lòng mọi ý thích của ông ấy.
Trên đường về, ông chồng tò mò hỏi vợ xem bác sĩ đã nói chuyện gì. Chị vợ đáp:
- Anh sắp chết.

Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2010

Thơ hay nè bạn ...

Thơ hay nè bạn ...


Anh tìm em trên vòng tròn lượng giác,

Nét diễm kiều trong tọa độ không gian.

Đôi trái tim theo nhịp độ tuần hoàn,

Còn tất cả chỉ theo chiều hư ảo.

Bao mơ ưóc, phải chi là nghịch đảo,

Bóng thời gian, quy chiếu xuống giản đồ.

Nghiệm số tìm, giờ chỉ có hư vô,

Đường hội tụ, hay phân kỳ giải tích.

Anh chờ đợi một lời em giải thích,

Qua môi trường có vòng chuẩn chính phương.

Hệ số đo cường độ của tình thương,

Định lý đảo, tìm ra vì giao hoán.

Nếu mai đây tương quan thành gián đoạn,

Tính không ra phương chính của cấp thang.

Anh ra đi theo hàm số ẩn tàng,

Em trọn vẹn thành phương trình vô nghiệm .

Khô khan

Khô khan

Chợt một ngày em bảo anh khô khan
Không nói nổi dù một lời của gió
Không dịu dàng và mượt mà như cỏ
Không êm đềm hay lơi lả như trăng

Anh nghe lòng nhói nỗi bâng khuâng
Em nói đúng , buồn thay em nói đúng
Gã đàn ông trong anh lại vụng
Nói lời trái tim mà lạc giữa ngôn từ

Nhưng lẽ nào em chẳng nhận ra ư?
Anh không nói vậy mà anh đã nói
Bằng nỗi khát khao tưởng chừng không có tuổi
Bằng niềm đam mê còn trẻ mãi không già

Và lẽ nào em lại chẳng nhận ra
Giữa cái khô khan có chút gì bối rối
Giữa cuộc sống đang trôi đi rất vội
Anh đờ đẫn cuốn theo những lo lắng rất đời

Hãy gọi cho anh khi đêm đã khuya rồi
Khi anh đã về với mình rất thật
Khi anh thấy tận trong anh sâu nhất
Ánh mắt em nhìn trách móc suy tư

Em...Em vẫn còn thao thức đấy ư?
Vằng vặc thế mà trăng vẫn khuyết
Anh sẽ nói và mong em sẽ biết
Có những lời gửi đến chỉ mình em

Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010


Nói Với Em

phép cộng của tình yêu
làkhi em hơn dỗi
phép chia của tình yêu
là một lần nôn nỗi

bên nhau tròn trăm tuổi
ta vẫn thèm số dư
thơi gian dù tiếp nối
tình yêu không phép trừ

gian khổ hay cách trở
yêu nhau thêm bội phần
và vơi anh khi đó
tình yêu là phép nhân

cô gái thông minh

cô gái thông minh

Ngày xưa có hai anh em, một người thì nghèo, một người thì giàu. Người em nghèo đến cả cái bát ăn cơm, cái vá múc canh, cái chén uống nước cũng chẳng có. Một lần, người anh giàu có đột nhiên đến nhà người em nghèo khổ, đưa cho em một con bò sữa và nói:

- Chú hãy làm việc cho tôi ít nhiều, con bò sữa này sẽ là của chú!

Vì thế, người em nghèo đến làm việc cho người anh.
Một thời gian sau, người anh đòi lại con bò:
- Đưa con bò lại cho tôi!Người em không đồng ý:
- Anh ơi, vì con bò này, em đã làm việc cho anh mà!
- Chú làm cho tôi những gì ? Thật không đáng kể ra ! Thế mà chú hãy xem, đây là con bò như thế nào? Hãy trả lại bò cho tôi !
Hãy trả lại cho tôi!Người em nghĩ: Không thể mất toi công sức được. Nói gì mình cũng không bằng lòng giao trả con bò. Thế là họ đến gặp một cụ già nhờ phân xử. Nhưng cụ già thì sao ? Cụ cũng không biết phải phân xử ra sao, cuối cùng cụ bèn nói với hai anh em:
- Ai trả lời đúng câu đố của ta thì con bò sẽ thuộc về người đó.
- Xin cụ hãy đưa ra câu đố, thưa cụ !
- Hãy nghe nhé: trên thế giới cái gì béo nhất, cái gì nhanh nhất, và cái gì đáng yêu nhất ? Ngày mai hãy cho ta nghe câu trả lời.Hai anh em đi về. Trên đường về nhà, người anh giàu có nghĩ: Thực là lời mê sảng hoang đường, đây, thử đoán xem ông cụ đố gì ? Có gì có thể béo hơn con lợn của ông cụ ? Có gì có thể nhanh hơn con chó săn của ông cụ ? Có gì có thể đáng yêu hơn tiền bạc ? Con bò là của ta rồi!Người em nghèo trở về nhà, nghĩ mãi mà vẫn không đoán ra. Anh có một người con gái tên là Masa, thấy cha mình về nhà với dáng nghĩ ngợi, cô hỏi cha:- Bố ơi, bố có gì buồn bã thế? Ông cụ đã nói những gì ạ?

- Ông cụ đưa ra những câu đố như thế thật là bảo người ta vắt óc ra suy nghĩ.
- Câu đố gì hả bố?
- Trên thế giới cái gì béo nhất ? Cái gì nhanh nhất ? cái gì đáng yêu nhất?
- Chà, bố ơi ! các câu này dễ thôi mà ! bố cứ yên tâm nói giống lời của con là được.
Ngày hôm sau hai anh em lại đến chỗ ông cụ. Ông cụ hỏi:
- Thế nào, các anh đã đoán ra chưa?
- Chúng tôi đã đoán ra rồi, thưa cụ.Người anh chạy đến trước, bật ra câu trả lời
.- Thưa cụ, béo nhất là con lợn nhà cụ, nhanh nhất là con chó săn của cụ, đáng yêu nhất là tiền bạc.

- Ấy, ấy, ấy ! nói bậy nào ! Nói bậy nào !
- cụ già kêu lên.
Ôi, đáp án của anh không đúng!
Lúc này người em mới lên tiếng:
- Cụ ơi, là như thế này, không có gì có thể béo hơn mẹ Đất, Người nuôi dưỡng vạn vật trên thế gian, lại đem vạn vật làm thức ăn cho con người.

- Đúng, đúng ! - ông cụ nói.
- Thế cái gì nhanh nhất nào?
- Nhanh nhất là ý nghĩ của con người, ý nghĩ của con người có thể theo gió đến bất cứ nơi đâu.
- Đúng là như vậy. Còn cái gì đáng yêu nhất?
- Đáng yêu nhất là giất ngủ say. Bất cứ ai, một khi đã ngủ say đều có thể giũ bỏ tất cả.
- Hoàn toàn đúng!
- Cụ già nói.
- Con bò là của anh rồi ! Nhưng anh phải nói cho ta biết anh tự mình nghĩ ra hay đã có ai giúp đỡ anh?- Thưa cụ.
- Người em nghèo khổ nói.
- Tôi có một đứa con gái tên Masa, chính nó đã bảo cho tôi điều đó.- Có việc này ư? Ta thông minh như thế, còn cô ta chỉ là cô gái bình thường, thế mà lại đoán được câu đố của ta.Cụ suy nghĩ và quyết định thử tài cô gái này. Cụ nói với người em:
- Đây là mười quả trứng gà chín, hãy đưa cho con gái anh, bảo cô ấy đem gà mẹ ấp qua một đêm phải nở ra những con gà. Sau đó đem những con gà đó nuôi lớn, rồi con gái anh hãy giết ba con quay chín mang đến cho ta ăn sáng. Sáng mai, trước khi ta ngủ dây, anh hãy mang đến đây. Ta sẽ đợi. Nếu như không làm được thì anh và con gái anh sẽ gặp rắc rối đấy!Người em trở về nhà và ân hận vô cùng khi đã đến nhờ ông cụ phân xử dùm. Nghĩ tới sáng mai, anh bật khóc. Người con gái thấy, chạy ra hỏi
:- Bố ơi, sao bố lại khóc ? Lời giải đáp của con đã sai sao?
- Không phải. Chúng ta gặp rắc rối rồi con ơi ! Ông cụ đưa cho con mười quả trứng gà chín, con cần phải đem trứng cho gà mẹ ấp ra gà con, yêu cầu sau một đêm gà phải nở, lại phải nuôi lớn rồi giết ba con quay lên làm bữa sáng cho ông cụ.Cô gái sau một hồi suy nghĩ rồi đem ra một chậu cháo nói:
- Bố ơi, bố hãy đem chậu cháo đến đưa cho ông cụ, bảo với ông cụ rằng ông cụ hãy đào một cái hố, đem chậu cháo trồng xuống đó, cây mạ mọc lên, khi lúa chín rồi hãy gặt lúa về, xát thành hạt gạo, nghiền vỡ ra rồi đem đến cho những con gà nở từ những quả trứng chín này ăn.Người em nghèo mang chậu cháo chín đưa cho ông cụ già và đem những lời con gái nói với ông cụ.Ông cụ nhìn đi nhìn lại chậu cháo, rồi đem chậu cháo ra cho con chó nhà mình ăn. Sau đó, ông cụ tìm một rễ cây gai đưa cho người em nghèo và nói:
- Hãy cầm rễ cây gai này đưa cho con gái anh, bảo nó ngâm thật kỹ rồi phơi nắng, đập tơi, đem dệt thành một trăm tấm vải, nếu như không làm được thì lời nói kia khó mà chấp nhận được.Người em nghèo chạy về nhà, lại khóc. Con gái anh hỏi:

- Chuyện gì nữa vậy bố?
- Con nhìn đây, ông cụ đưa cho con một rễ cây gai, yêu cầu con ngâm vào nước rồi phơi nắng, đập kỹ và phải dệt ra một trăm tấm vải.Masa suy nghĩ rồi lấy con dao chặt một cành cây nhỏ đưa cho bố nói:
- Bố ơi, hãy đem cành cây này đưa cho ông cụ, xin ông cụ hãy làm khung cửi dùng để dệt rễ gai này.Người em nghèo cầm cành cây đến gặp ông cụ, đem những lời con gái nói lại với ông cụ. Ông cụ nhìn đi nhìn lại cành cây nhỏ, rồi ném nó đi, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra đây đúng là một cô gái thông minh”. Ông cụ rất muốn gặp mặt cô gái, nhưng lại nói với người em nghèo:

- Anh hãy quay trở về nói với con gái anh, bảo cô ấy đến làm khách nhà tôi sáng mai, nhưng phải nhớ là không được đi bộ cũng không đi xe, không đi chân không cũng không đi giày, không cần đem theo lễ vật nhưng không thể thiếu lễ vật.
Nếu con gái anh không đến, chắc anh biết chuyện gì sẽ xảy ra.Người em nghèo lại trở về nhà trong tâm trạng buồn rầu. Đến nhà, anh đem lời nói của ông cụ nói với con. Nghe xong, sau một hồi suy nghĩ, Masa nói với cha:

- Bố ơi ! chớ có buồn, tất cả đều tốt. Xin bố đem về cho con một con thỏ sống.Người em nghèo ra đi, đem về một con thỏ sống.

Sáng sớm hôm sau, Masa xỏ một chân vào đôi giầy rách, còn một chân đi không. Sau đó cô lại đem theo một con chim sẻ, tìm một cái xe trượt tuyết buộc vào con dê. Cô giấu con thỏ trong nách áo, con sẻ cầm trên tay, một chân để dưới đất, một chân đặt trên xe trượt tuyết - rõ ràng con dê đi bộ thay cô. Rồi cứ như thế, cô đi đến sân nhà ông già.
Từ xa, ông cụ đã nhìn thấy một cô gái đi đến bèn gọi người hầu bảo:
- Hãy thả hai con chó săn ra.

Hai con chó săn của ông cụ chạy tới chổ cô gái, cô nhanh nhẹn thả con thỏ ra, con chó thấy con thỏ liền bỏ cô gái chạy đuổi theo con thỏ. Lúc này cô gái đã đến trước mặt cụ già, cung kính vái chào ông cụ và nói:
- Thưa cụ, đây là lễ vật cháu biếy cụ.
- Nói rồi cô đưa con chim sẻ cho ông cụ.Ông cụ vừa đưa tay đón lấy thì cô gái buông tay, con chim sẻ lập tức bay vọt từ cửa sổ ra ngoài.
Ngay lúc ấy có hai người nông dân đến kiện nhau. Ông cụ hỏi họ:
- Các anh có việc gì thế?
Một người nói:

- Sự việc là như thế này cụ ạ. Hai chúng tôi cùng ở ngoài đồng qua đêm, sáng sớm thấy con ngựa cái của tôi đã đẻ ra một con ngựa con.Người kia nói:- Không đúng, đó là do con ngựa của tôi đã đẻ. Xin cụ hãy sáng suốt phân xử.
Nhớ tới cô gái đang đứng đó, ông cụ bèn bảo cô gái hãy thử phân xử việc này. Đứng nghe hai người nông dân nói này giờ, cô gái cũng đã nghĩ ra một cách nên liền nói:

- Hãy buộc con ngựa con lại, đưa con ngựa mẹ từ trên xe xuống, thả ngựa mẹ ra. Con ngựa mẹ nào chạy về với con ngựa con thì đó chính là con ngựa đã sinh ra con ngựa con.

Ông cụ nghe phải bèn làm theo lời cô gái. Kết quả là có một con ngựa mẹ chạy đến với con ngựa con, còn con ngựa kia thì đứng yên không động đậy.

Ông cụ thấy cô gái thật túc trí đa mưu nên rất nể phục, tiếp đãi rất chu đáo và khi ra về đã thưởng cho cha con cô thật hậu hĩnh.


Xin cảm ơn em


Xin cảm ơn em

Bởi em ngày đó không yêu,
Nên tôi mới đứng trong chiều ngẩn ngơ
Đem lòng kết lại thành thơ
Để thương, để nhớ, để mơ một người.

Mắt đêm rụng giọt sao trời
Như là lệ ứa hồn tôi với tình.
Em tươi tắn nụ cười xinh,
Tôi buồn riêng với bóng hình lẻ loi.

Một ngày se sắt tim côi,
Em về xứ lạ bên người không
Đã thành mây khói bay trên trời chiều.
Cảm ơn em đã không yêu,
Để thơ tôi với bao điều bâng khuâng.

Bài thơ về Đôi Dép

Bài thơ về Đôi Dép

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ!

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người
chia sẽ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người
khácSố phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em vì bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời im lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia...

HUYỀN THOẠI MỘT TÌNH YÊU

HUYỀN THOẠI MỘT TÌNH YÊU

Giá như được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Lúc tỉnh dậy anh đã chia tay với người con gái ấy
Giá được anh hẹn hò dù phaỉ đợi lâu đến mấy
Em vẫn chờ như thể một tình yêu

Em vẫn chờ như hòn đá biết xanh rêu
Của bến sông xa mùa cạn nước
Cơn mưa khát trong nhau từ thủa trước
Sắc cầu vồng chấp chới phía xa xa.

Em vẫn chờ như lúa đợi sấm tháng ba
Như vạt cải đơm hoa đợi ngày chia cánh bướm
Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
Lộn lại kiếp này để nhận ra nhau.

Em ở hiền em có ác chi đâu
Mà trời lai xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác
Có phải rượu đâu mà phải đợi cho rượu nhạt
Có phải trầu đâu mà đợi trầu dập mới

Em vẫn chờ...vẫn đợi ...vẫn say...
Ngâu xa nhau ngâu có ngày gặp li
Kim_Kiều lỡ duyên chẳng thể là mãi mãi

Em vẫn chờ...vẫn đợi
Dẫu chỉ là......Huyền thoại một tình yêu.....

nuhonthanchet990@gmail.com

BÀI THƠ KHÔNG THỂ ĐẶT TÊN

BÀI THƠ KHÔNG THỂ ĐẶT TÊN

Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
Khi anh không thể yêu em hơn nữa
Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ
Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ..

Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa
Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy
Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy
Em bồi hồi,em vội vã,em yêu...

Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều
Em không thể và chúng mình...
không thể Sao hôm _
Sao mai cách xa đến thế

Câu thơ này có tới được cùng anh
Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh
Em mãi yêu anhmột tình yêu ...không thể
Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ
Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu.LOVE U!

Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

Thơ giữa mùa thi

Thơ giữa mùa thi


Bài thơ ấy anh viết tặng cho em
Cho một mùa hè cuối cùng nóng bỏng
Giữa một mùa thi, dày thêm bụi phấn trắng...
Thầy giảng đến cận giờ, lo lắng với thương yêu .

Bài thơ cho em không có áng mây chiều
Trôi ngang cửa hay nhành bằng lăng tím Không có mộng mơ, cánh phượng hồng bịn rịn
Trên sân trường bỏng nắng chênh vênh.

Bài thơ cho em chỉ, có chúng ta đối diện với chính mình
Giữa mùa thi giọt mồ hôi rơi nhòe con chữ
Có cánh đồng quê hương dáng mẹ gầy lam lũ
Dáng cha cuối con đường, chạng vạng bóng hoàng hôn.

Mùa hạ nói gì trong những tiếng thời gian?
Để anh hiểu được lời thở than _ ve hát
Gắng đi em, bởi chặng đường phía trước
Là thầy cô, là ánh mắt bạn bè
Là mẹ cha mình gầy theo những mùa thi.

Thứ Ba, 9 tháng 3, 2010

Chờ đợi những mùa thi



Chờ đợi những mùa thi



Nhiều người ở quán cà phê Thụy Du nghĩ tôi bị điên, nhưng tôi khẳng định là tôi mới đi khám bác sĩ và bác sĩ nói tôi chỉ hơi khùng khùng thôi. Nói tôi điên là có tội nhưng nói tôi hơi khùng thì tôi sẽ bắt tay và cảm ơn rối rít. Không tin, bạn hãy nghe tôi kể chuyện này.
Hôm ấy tôi đi đá banh về và vì không mang theo áo mưa nên tôi bị ướt như chuột lội. Người hâm hấp nóng. Nếu cứ tiếp tục đi như thế này chắc chắn ngày mai tôi sẽ chết vì cảm cúm. Tôi dớn dác tìm chỗ trú mưa. May quá, không xa kia có một kẻ đồng hành một mình với cây dù nhỏ nhắn màu rêu đang đi dưới những tán cây phượng vĩ rợp màu hoa đỏ, nhưng cũng ướt sũng mưa. Người ấy đi về hướng tôi. Híc! Lại là con gái mới ớn chứ. Nhưng thôi kệ, biết đâu ông trời thương.
- Cô bé, cho anh ké với!
- Tự nhiên như con gà điên đi, nếu anh không muốn ướt thêm!
Con gái ăn nói mạnh dạn làm tôi hơi chợn nhưng cảm thấy lời nói và ánh mắt ấy có độ an toàn cao. Tôi sà vào ngay và giành phần cầm dù. Cô bé vẫn tỉnh bơ và thản nhiên coi việc tôi cầm cây dù là bổn phận của người vừa được ban ơn.
- Sao em đi một mình giữa trời mưa vậy ? - Tôi hỏi.
- Không! Em đi hai mình mà.
Em trả lời một cách tỉnh bơ và nhìn tôi dò hỏi.
- Rõ ràng anh thấy...
Tôi hơi ấp úng vì cái kiểu trả lời của em. Và nhìn xung quanh coi thử có ai đi cùng em không nhưng không có ai cả ngoài cơn mưa mỗi lúc một thêm nặng hạt.
- Vậy chứ anh là người vô hình à? Em đang đi với anh nè. Là hai mình đó.
Tôi phải phì cười vì cái kiểu lập luận có vẻ rất tinh quái ấy.
- Em là sinh viên à ?
- Ừm! Cũng gần như vậy.
- Em học trường nào?
- Em học bên trường y
- Vậy tương lai em là bác sĩ à?
- Em không biết nữa...
- Vậy chứ em học khoa nào của trường y vậy ?
- Khoa thôn.
- Là sao ?
- Y thôn đó.
- Không hiểu ?
- Y thôn là ôn thi đó. Em đang đi ôn thi anh à.
- Trời đất...
Cũng may tôi học được công phu nếu không thì đã té ngửa. Thấy khuôn mặt tôi ngơ ngẩn, em cười vẻ khoan khoái.
- Em đoán anh là bác sĩ? - Đến lượt em hỏi tôi.
- Ừ!
- Bác sĩ gì ?
- Bác sĩ chuyên chữa bệnh cho...
Tôi chưa nói dứt câu em đã cướp lời:
- Chữa bệnh cho người nghèo à! Trời! Anh nhân đạo quá.
Tôi phì cười:
- Không! Anh chuyên chữa bệnh cho thú...
- "Chài" ơi! Tưởng đâu chớ...
- Em có vẻ vui tính nhỉ?
- Tất nhiên rồi, nếu không vui tính thì anh đâu có đi chung dù được với em.
- Cái đó người ta gọi là tốt bụng chứ.
- Bụng em xấu lắm, ăn gì vào cũng đau hoài nên cái gì em cũng đổ cho cái "tính" của em.
Câu chuyện cứ thế kéo dài mãi cho đến lúc tôi và em phải chia tay vì tôi đã về đến nhà. Nhìn lại em, tôi thấy em ướt sũng cả người và có lẽ vì lạnh mà em cứ run lên từng chập. Thôi chết có khi em bị cảm mất. Tôi mời em vào nhà, em không chịu. Không còn cách nào khác, dặn em đứng chờ, tôi vội vã vào nhà để lấy áo mưa và xách xe chở em về.
Nhưng chúa ơi khi tôi quay ra thì em đã không còn đứng trước cửa nhà tôi nữa. Mà ngu thật, tôi cũng không hỏi em về đâu, nhà ở chỗ nào? Tôi chạy xe lượn khắp một vòng những con đường mà tôi đoán chắc em sẽ đi qua nhưng tuyệt nhiên không thấy.
Suốt cả đêm tôi thao thức không ngủ được. Câu chuyện ban chiều với cô bé đi ôn thi đại học khiến tôi cứ mơ mơ màng màng. Cứ nhắm mắt lại là y như rằng khuôn mặt ấy, hai lúm đồng tiền, tóc tết hai dải và giọng nói cà tưng ấy lại hiện lên trong tôi.
Tôi quyết định dậy sớm hơn mọi bữa và đi ra ngõ. Thành phố thức giấc đã lâu và cơn mưa kéo dài suốt đêm qua cũng đã chấm dứt. Tôi nghĩ thế nào em cũng quay lại con phố này. Và thay cho việc đi tìm em, tôi cứ thế đứng chờ. Đúng mười tiếng đồng hồ trôi qua, có nghĩa là gần một ngày. Tôi thấy mình thật là ngốc. Mà đúng là ngốc thiệt. Tôi là cái gì mà cô bé phải quay lại chứ ? Nghĩ thế tôi lại xách xe chạy long nhong với cái bụng đói sôi òng ọc. Trời xui thế nào lại khiến tôi dẫn xác tới mấy lò luyện thi mà lò nào cũng đầy ăm ắp những người là người. Nhưng em thì không thấy tăm hơi.
Ba ngày sau tôi tìm được em ở một lò luyện thi cách nhà tôi cũng hơi xa. Đây là kết quả của việc tôi đi học chui để tìm em. Lần này em có vẻ hơi xanh xao, chắc tại bữa đưa tôi về em bị cảm thật cũng nên. Vừa tan học, tôi đã nhanh nhẹn xuống chỗ ngồi của em. Tưởng em sẽ sửng sốt khi nhìn thấy tôi. Nhưng không, em vẫn tỉnh bơ:
- Nhớ em nên đi tìm em à?
Em vừa hỏi vừa bỏ sách vở vào balô. Tôi không dám nói thật.
- Đâu có, anh đi ôn thi mà. (Nói câu này tôi cũng hơi ngượng vì thực ra tôi đâu còn trẻ nữa để nói dối em, tôi là giáo viên chính hiệu đấy).
- Vậy sao ? Thế mà em cứ tưởng...
- Hì hì! Mà nếu nhớ em đi tìm em thật thì sao?
- Thì em cảm ơn chứ sao.
Em cười thật tươi và ngúng nguẩy đuôi bím tóc đi ra khỏi lớp. Để không mất công một lần nữa, tôi vồ vập hỏi thông tin về em.
- Mà em tên gì nhỉ ?
- Sẽ rất sai lầm khi anh hỏi tên người khác mà anh chưa cho người ta biết quý danh, sai lầm nữa là khi anh biết tên em anh sẽ vỡ mộng.
- Anh chấp nhận vỡ mộng để được biết người mà anh đi tìm là ai, người như em chắc cái tên cũng ý nghĩa lắm ?
- Vâng rất ý nghĩa, em tên là Y Thôn.
- Em nói đùa à ?
- Thật một trăm phần trăm, tên cúng cơm đàng hoàng, em tên Y Thôn và quả thật em đang đi ôn thi.
Tôi bật cười đến là khó hiểu. Trong đầu tôi đang hình dung ra một cô gái Tây nguyên trong chiếc váy thổ cẩm đang múa xòe quanh đống lửa. Em thật đẹp biết bao... Đang mông lung suy nghĩ, chợt em phát vào vai tôi một cái đau điếng.
- Đã bảo là vỡ mộng mà không nghe.
- Đâu có! Tên em đẹp đấy chứ, anh rất thích những cô gái Tây nguyên.
- Hơ hơ! Bộ em giống mấy cô gái Tây nguyên lắm à ?
- Giống chứ! Em rất dễ thương.
- Lộn rồi, quê em ở miền Tây.
Chúa ạ! Sao hôm nay tôi như thế này nhỉ. Rõ ràng tên Y Thôn là cái tên Tây nguyên mà.
- Vậy sao em lấy tên của người dân tộc?
- Không phải là lấy tên người dân tộc, mà chuyện là như thế này: dòng họ em từ đời cố cho đến đời của ba em, đời nào cũng đi thi mà chưa một lần đỗ đạt, dù có dùi mài kinh sử đến đâu cũng thi hỏng hà. Đến đời em, ba em tức mình đặt cho em cái tên là Y Thôn để mong em khác người một chút.
- Ra là vậy!
Tôi thở phào một cái rất khoan khoái. Tôi nhận làm vệ sĩ cho em từ hôm ấy. Vì thêm một bất ngờ nữa, chỗ em trọ học rất gần với nhà tôi. Đây là thời gian tôi được nghỉ hè nên tôi với em đi lại thường xuyên. Dần dà tôi thương em lúc nào không hay. Nhưng vì em còn học nên tôi quyết giữ tình cảm ấy trong lòng không dám nói cho em biết. Rồi tháng bảy tới nhanh cùng với những cơn mưa mùa hạ đổ về.
Ngày thi bắt đầu với những cô cậu tú và những lo âu nổi sóng. Em cũng thế, đôi mắt trũng sâu và da dẻ xanh xao đến tội. Hai ngày thi trôi qua nhanh chóng. Tôi hốt hoảng nhận ra ngày xa nhau đang cận kề. Và đúng thật. Thi xong một ngày, sáng hôm sau khi tôi tới phòng trọ, em đã chuẩn bị hành trang để về quê.
- Cảm ơn anh đã chăm sóc em trong thời gian qua...
Em nói trong ngậm ngùi.
- Có gì đâu, anh phải cảm ơn em vì những ngày qua anh rất vui vẻ khi được làm bạn với em.
- Em cũng thế. Em sẽ quay lại vào đầu tháng chín hoặc sẽ lại quay về vào mùa thi năm sau, em là Y Thôn mà.
- Anh sẽ chờ em trở lại. Sẽ chờ em trở lại...
Em im lặng và buồn bã. Tôi thấy sống mũi mình cay cay và lòng nôn nao đến kỳ lạ. Tôi muốn nói sự thật với em nhưng tôi không thể cất thành lời được. Tôi chở em ra bến xe và sau bao nhiêu lưu luyến chúng tôi tạm chia tay nhau trong ngậm ngùi và nhung nhớ. Khi chiếc xe chuyển bánh em và tôi giơ tay vẫy mãi, vẫy mãi cho đến khi chiếc xe khuất dần trên con đường quốc lộ.
- Thôi chết, tôi quên không xin địa chỉ của em rồi.
Tôi nhảy vội lên xe phóng như điên về hướng quốc lộ trước mặt và phải mất cả mười lăm phút tôi mới đuổi kịp. Nhưng trời báo hại tôi, xe tôi hết xăng. Tôi bực bội xuống xe cố đạp cho máy nổ nhưng chỉ nghe những tiếng xịch xịch đáp lại não nề, mà xung quanh tôi đứng không hề có lấy một trạm xăng hay có xăng dầu bán lẻ.
Tôi trở về thành phố sống trong chờ đợi. Ngày đi coi điểm thi cho em, tôi buồn bã, em thiếu đúng một điểm. Tôi vẫn chờ tháng chín em quay lại nhưng vô vọng. Đến cả mùa thi năm sau, năm sau nữa và cho đến tận bây giờ, em vẫn biền biệt phương trời. Nhưng tôi vẫn chờ, nhất là chờ đợi những cơn mưa mùa hạ và ao ước một chiều nào đó có em với cây dù nhỏ nhắn cùng tôi đi dạo trên con đường lắm cây phượng vĩ này.

Đêm thơ tháp cổ
















cac ban 10A5












































































































































































Thứ Ba, 2 tháng 3, 2010

CON TRAI CÓ GIÁ THÍ MỒ!

CON TRAI CÓ GIÁ THÍ MỒ!

Con trai là túm me chua
Để con gái ước bao mùa đó thôi
Con trai như mấy quả xoài
Con gái nhớ mến dứng ngồi đâu yên
Nói không dám bớt dám them
Con trai nhỡ thiếu e hèm…thế gian
Buồn như một cánh đồng hoang
Và con gái khóc nước tràng thành song
Bởi hết ai giở gắm lòng
Tội nghiệp :môi má phai hồng chắc xanh
Bây giờ thì ghét gọi anh
Tới chưng khi đó lại giành uýnh nhau
Què chân –móp trán-méo đầu
Nghĩ thôi đủ thấy mày râu ..quý thấy mồ!


NGUYỄN HÙNG DÂN
Trường CĐCN Tuy Hoà

TẠI SAO CÓ CON GÁI?

TẠI SAO CÓ CON GÁI?


Ngày xưa thượng đế chỉ cho tồn tại trên thế gian nàychỉ mỗi một sự vật: Đàn ông .
với ý định cho cánh đàn ông có người bầu bạn ,Thượng Đế quyết định “bế quan toả cảng”phong thí nghiệm , để tìm tòi và lấy:
Mười hạt đảm đang
Năm viên duyên dáng
Nửa tá giận hờn
Ba lạng dễ ghét
Hai trái đổng đảnh
một ít khó ửa
Nủa ký bột như mì
Tất cả trộn đều , tán nhỏ.thêm một lọ dầu Khó Chịu vào ,băt lên lò nấu 49 ngàyhỗn hợp trở thành keo. Them 100 gam NƯỚC MẮT ,kèm sáu Mít Ước
,Ba quả GIẤU GIẾM . Dùng rây lọc kỹ cuối cùng them một tí Tương Tư. Đem ra để nguội .Sau đó Thượng Đế khéo léo tạo ra một sản phẩm vĩ đại :CON GÁI
Từ đó đám đàn ông tụi tui có người để tâm sự và để…


nuhonthanchet990 gui tăng KIM ANH

Thứ Bảy, 6 tháng 2, 2010

Các câu chúc tết hay


Các câu chúc tết hay, SMS chúc tết, chúc mừng năm mới 2010 mới lạ và độc đáo

1. CHÚC MỪNG NĂM MỚI. 12 tháng phú quý, 365 ngày phát tài, 8760 giờ sung túc, 525600 phút thành công 31536000 giây VẠN SỰ NHƯ Ý...
2. Ngàn lần như ý, Vạn lần như mơ, Triệu sự bất ngờ, Tỷ lần hạnh phúc.
3. - Tống cựu nghênh tân – Vạn sự cát tường – Toàn gia an phúc

4. Năm mới, chúc bạn 4 chữ vàng để sống:Sống cho lẽ PHẢISống cho chân THẬTSống biết kiên NHẪNSống bằng lương TÂM.Tóm lại là : PHẢI THẬT NHẪN TÂM (cool )
5 - Năm mới Tết đến. Rước hên vào nhà. Quà cáp bao la. Mọi nhà no đủ. Vàng bạc đầy hũ. Gia chủ phát tài. Già trẻ gái trai. Sum vầy hạnh phúc. Cầu tài chúc phúc. Lộc đến quanh năm. An khang thịnh vượng!
6. - Đong cho đầy hạnh phúc – Gói cho trọn lộc tài – Giữ cho mãi an khang – Thắt cho chặt phú quý – Cùng chúc nhau Như ý – Hứng cho tròn An Khang – Chúc năm mới Bình An – Cả nhà đều Sung túc.
7. Hôm nay có 3 người hỏi tôi về bạn và tôi đã giúp để họ tìm đến với bạn ngay. Tên của 3 người ấy là Hạnh phúc, Thịnh vượng và Tình yêu”.
8. - Chúc cả gia đình bạn vạn sự như ý, Tỉ sự như mơ, Triệu triệu bất ngờ, Không chờ cũng đến! ( câu này hơi thường )
9 - Cung chúc tân niên. Vạn sự bình yên. Hạnh phúc vô biên. Vui vẻ triền miên. Kiếm được nhiều tiền. Sung sướng như tiên
10 Năm mới chúc nhau sức khỏe nhiều. Bạc tiền rủng rỉnh thoải mái tiêu. Gia đình hạnh phúc bè bạn quý. Thanh thản vui chơi mọi buổi chiều”
11. - Hoa đào nở, chim én về, mùa Xuân lại đến. Chúc nghìn sự như ý, vạn sự như mơ, triệu sự bất ngờ, tỷ lần hạnh phúc…
12. - Thay mặt Đảng, Quốc hội, Chính phủ, Mặt trận Tổ quốc kính chúc đồng chí và gia đình một năm mới hạnh phúc, an khang, thịnh vượng! ( cái này nghe quen quen …hehe )
13. Chúc mừng năm mớiTiền vào như nước sông ĐàTiền ra nhỏ giọt như cà phê phin
14. Chúc em năm mới sẽ không buồn nhiều vì anh hư nữa. Anh hứa anh sẽ ngoan mà, yêu em!!!
15. Năm mới 2010 : Chúc luôn hoan hỉ, sức khỏe bền bỉ, công danh hết ý, tiền vào bạc tỉ, tiền ra ri rỉ, tình yêu thỏa chí, vạn sự như ý, luôn cười hi hi, cung hỷ cung hỷ …”
16. CHÚC NĂM MỚI 2010 :- Vừa đủ HẠNH PHÚC để giữ tâm hồn bạn được ngọt ngào.- Vừa đủ THỬ THÁCH để giữ bạn luôn kiên nhẫn.- Vừa đủ MUỘN PHIỀN để giữ bạn thật sự là Man.- Vừa đủ HY VỌNG để cho bạn được hạnh phúc.- Vừa đủ THẤT BẠI để bạn mãi khiêm nhường.- Vừa đủ THÀNH CÔNG để giữ bạn mãi nhiệt tâm.- Vừa đủ BẠN BÈ để bạn được an ủi.- Vừa đủ VẬT CHẤT để đáp ứng các nhu cầu vật chất của bạn.- Vừa đủ NHIỆT TÌNH để bạn cho đời thêm hân hoan.- Vừa đủ NIỀM TIN để xua tan những thất vọng.
17. Chào buổi tối, chào tạm biệt ngày cuối cùng của năm, chào tạm biệt những buồn vui lẫn lộn, chuẩn bị sẳn sàng để đón chào năm mới, đêm nay giao thừa lại về, năm mới lại đến, chúc cho ai đó hạnh phúc bên nữa yêu thương, chúc cho ai đó còn cô đơn sẽ tìm thấy một bờ vai chia sẽ,chúc cho ai đó tìm được nhau sau tháng năm dài xa cách, chúc cho năm mới tràng đầy niềm vui, hạnh phúc vừa đủ và bình yên thật nhiều, HAPPY NEW YEAR 2010!
18. Chúc ông chúc bà Chúc mẹ chúc cha Chúc cô chúc cậu Chúc chú chúc dì Chúc anh chúc chị Chúc luôn các em Chúc cả các cháu Dồi dào sức khoẻ Có nhiều niềm vui Tiền xu nặng túi Tiền giấy đầy bao Đi ăn được khao Về nhà người rước Tiền vô như nước Tình vào đầy tim Chăn ấm nệm êm Sung sướng ban đêm Hạnh phúc ban ngày Luôn luôn gặp may Suốt năm con trâu Cần gì là có thứ đó
19. Công thức nấu món đêm 30 tết:
1. Lấy toàn thể 12 tháng trong năm đem rửa sạch mùi cay đắng, ghen tị, thù oán…rồi để cho ráo nước
2. Tuần tự cắt mỗi tháng ra 28, 30, hay 31 phần.
3. Trộn đều với : – Một chút tin yêu – Một chút kiên nhẫn – Một chút can đảm – Một chút cố gắng – Một chút hy vọng – Một chút trung thành
4. Ướp thêm gia vị: lạc quan, tự tin và hài hước
5. Rồi đem ngâm một lát trong dung dịch “Những điều tâm niệm của ḿnh”.
6. Vớt ra, xây nhỏ, đổ tất cả vào “Nồi yêu thương” và nấu với lửa “Vui mừng”.
7. Đem ra ăn với “Nụ cười” trong chén “Bao dung”.

Vui Tết

Vui Tết

Thế là năm cũ cũng vừa hết
Chẳng sắm mua nhiều cho đỡ mệ
tĐã sắp sẵn rồi hũ rượu xuân
Lại làm thêm được chùm thơ
Tết.Tâm giao mấy chén Tết thêm vui
Xướng họa đôi vần xuân mãi đẹp
Bu nó long lanh ánh mắt cười
Cứ như hồi ấy, duyên ra phết!

lời khuyên

"Đừng bao giờ lợi dụng một người con gái
Để làm bất cứ điều gì trên danh nghĩa tình yêu"

tôi bây giờ chẳng khác với tôi xưa
đêm dằng dặc vẫn là nơi nương náu
cành gai nhọn luân lưu trong dòng máu
canh cánh lòng, ngấm độc với thời gian

"không tình người", tôi chẳng phải bâng khuâng
"chưa chín chắn", thơ tôi thành dối gạt
những bước chân của từng ngày đi lạc
nhạt môi cười, (muốn khóc dễ lắm sao ???)

CHÚC CHÚC CHÚC ^^

CHÚC CHÚC CHÚC ^^

Xuân về chúc tết khắp mọi người
Từ trên chí dưới thắm tươi sân nhà
Mọi người già trẻ Cây Đa
Cùng nhau xúm lại xóm nhà lá chơi
Chúc cho các kụ muôn nơi
Mau tìm thấy được người ơi tuổi già ( hề hề, cái nè ý nói tìm đc pà lão á ^^)
Các bé loắt choắt Cây Đa
Thì nên học hỏi cánh già ấy nha
Để sau còn dịp khoe ra
Bé này kém sức (nhưng) tài ba tán ...bò...!!!

nuhonthanchet990@gmail.com

thơ vui

chuyện học ngày nay đã lỗi thời
10 thằng di học 7 thằng ngu
3 thằng trong lớp, 2 thằng ngủ
còn lại thằng kia cũng gật gù !!!

Mẹ: Con ơi ! thong thả nghe mẹ nói
Hãy lo cố gắng học cho xong
Mai mốt ra trường danh sáng chói
Vinh hoa phú quí có hơn không

Con gái : Mẹ ơi ! mẹ tính hổng được đâu
Học xong hai thứ tóc trên đầu
Già chát , ma nào mê mà cưới
Mẹ ơi , con không thể đơi lâu

Mẹ : Con ơi ! con chớ lo chi
Thời nay thẩm mỹ viện thiếu gì
chỉ cần vài chục đi tune up
là trẻ lại như gái dậy thì

Con gái : Mẹ ơi ! con trẻ có lời thưa
ở xứ này trai thiếu gái thừa
lở chậm chân người ta cưới hết (!?)
Chắc là con xuống tóc vô chùa

nuhonthanchet990@gmail.com