Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2009

Nắng có vàng bên ấy

Nắng có vàng bên ấy

HUỲNH THỊ CHÂU PHA



Ngày ấy, khi yêu anh và em đã cùng nhau dệt biết bao điều mơ ước. Cả anh và em đều nghĩ về ngày mai, cái ngày mai thật bình thường và giản dị nhưng ẩn chứa biết bao niềm tin và hi vọng...!



Anh vẫn thường nói: anh yêu màu xanh của biển. Còn em lại yêu sắc vàng rực rỡ của màu nắng ban mai, của những đóa cúc quì nở rộ trên thảo nguyên xanh thẳm. Cả hai chúng ta đã một thời mơ ước về một ngôi nhà nhỏ hướng ra biển, có những đám dã quì bao bọc lối em đi...



Tình yêu đầu đời tưởng sẽ mãi không tan, thế nhưng mọi việc đâu như người ta mơ ước. Có phải anh sinh ra vào mùa đông lạnh giá, nên tâm hồn mang một chút gì đó hờ hững vô tâm? Anh ra đi bỏ lại cùng em một tình yêu chưa một lần thay đổi.



Ấy vậy mà em vẫn chờ, vẫn đợi. Em đã chờ đợi anh qua ba lần đất trời nhuộm màu nắng mới... nhưng anh vẫn biền biệt nơi đâu? Hạnh phúc ngày xưa vẫn còn vọng về trong em theo từng nhịp thời gian qua những miền ký ức. Nhưng anh đã mãi mãi xa rồi..., và người con gái khác đã kịp đến thay em, để cùng anh dệt trọn ước mơ về căn nhà nhỏ mà ngày xưa anh và em vẫn thường mơ ước.



Anh có còn nhớ cái chuông gió màu vàng thay lời của em dành tặng anh vào ngày sinh nhật? Một cách tỏ tình vụng dại nhưng mang cả một bầu trời mơ ước lớn lao: "Anh sẽ mãi yêu em, tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi tươi vui như màu nắng mới, như màu vàng rực của những đóa dã quì do chính tay anh trồng quanh ngôi nhà nhỏ của chúng ta...".



Em đã từng nhăn mặt xót xa gọi anh là "lão Hạc ốm yếu" sau mỗi kỳ thi căng thẳng. Còn anh lại xuề xòa cốc vào đầu trêu em là "con vàng hung dữ" của riêng anh.



Giờ đây tất cả đã xa rồi, những tất bật, hối hả của thời gian đã làm anh quên hết, chỉ còn lại mỗi mình em với sự khờ dại ngu ngơ ngày nào. Em vẫn cố gom góp và nhặt nhạnh những kỷ niệm vội tàn mà anh đã bỏ lại.



Anh ơi! Anh ra đi và để lại cho em một màu vàng hanh hao nhói buốt. Xuân năm nay lại về, "nắng có vàng bên ấy" không anh?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét