Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2009

Anh là người thứ hai

Anh là người thứ hai

NGÔ PHƯƠNG QUỲNH
(ĐH KHXH&NV TP.HCM)

Em đến với anh vào một ngày mùa hạ dài những cơn mưa. Có lẽ tạo hóa đã sắp đặt cuộc gặp gỡ này. Trước đó em rất bi quan, có lúc tưởng chừng như cuộc đời đầy éo le nghịch cảnh luôn rình rập dập tắt mọi khát khao trong em, đọa đày em rồi trả em về với vùng quê nghèo khó quanh năm tay chân không lúc nào sạch phèn...



Bỏ lại tất cả sau lưng, em tìm đến một vùng đất xa lạ và mới mẻ mà ở đó em có thể tiếp tục thắp sáng ước mơ của đời mình. Và đất Sài Gòn trở thành cây cầu nối - nơi đó - thắp lên tình yêu cao đẹp của hai đứa mình.



Anh là người thứ hai đến với em. Yêu em, anh bỏ qua tất cả những gì thuộc về quá khứ của em. Không biết trong tình yêu có mấy người được như anh? Lần đầu bàn tay em đặt gọn trong tay anh ướt đẫm vì hồi hộp cho em cảm giác anh là một phần tất yếu không thể thiếu trong em.
Cái nắm tay ấy cũng như nụ hôn anh dành cho em, với em không phải là nụ hôn hay cái nắm tay đầu đời, vậy mà nó vẫn dạt dào cảm xúc, tinh khôi như thuở ban đầu. Em không dám hứa hẹn với anh bất cứ điều gì bởi một khi con chim bị thương sẽ sợ cành cong. Em là con chim bé nhỏ tự làm mình tổn thương.



Quen biết nhau, yêu nhau rồi chia tay thử hỏi ai không đau, dù biết rằng đó là lẽ thường tình trong tình yêu. Không biết tự bao giờ chuyện hợp tan đã thành qui luật. Em đã sống hết mình với mối tình đầu cùng biết bao lời hứa mà giờ đây tất cả chỉ còn là bọt biển. Em không làm được nên đành xin lỗi mối tình đầu mà ra đi. Em sợ mình hứa với anh rồi không thực hiện được.



Có lúc trong em đầy mâu thuẫn. Mạnh mẽ đó rồi lại yếu đuối ngay. Anh hay véo mũi và mắng em khùng. Em cười dụi đầu vào ngực anh nũng nịu. Phải, đôi lúc em cũng “khùng khùng” nên em sợ một ngày nào đó “con khùng khùng” này sẽ bị dòng đời đưa đẩy cuốn em xa vòng tay của anh. Không muốn anh là người thứ hai phải nghe lời xin lỗi từ em.



Anh là một người mang nhiều ước mơ và hoài bão lớn có thể thực hiện được bởi gia đình anh rất khá giả so với gia đình em. Đi bên anh lắm lúc em hay buồn rồi suy nghĩ mông lung. Để đến với nhau, ước mơ một ngày duyên thắm đẹp đôi thành sự thật đâu phải dễ dàng nên có nhiều điều phải suy nghĩ lắm chứ anh. Còn một năm rưỡi nữa thôi anh ra trường rồi. Lúc này tối thứ hai, tư, sáu anh tranh thủ học thêm Anh văn.



Tốt thôi, nhưng em lại sợ. Sợ khi có tấm bằng trong tay, có đủ điều kiện anh sẽ xa em bay đến một đất nước lạ để thực hiện giấc mộng của anh và cũng là kỳ vọng của gia đình. Mỗi lúc thấy em buồn anh lại an ủi: “Anh học để ra trường dễ xin việc, làm trong nước cũng cần Anh văn vậy...”. Em ừ mà buồn lắm...



Nếu một ngày nào đó anh phải xa em và cho em một lời hẹn ước... thì em sẽ mãi chờ đợi anh. Có lẽ khoảng thời gian đó lâu và dài lắm vì em đã quen với cảm giác gần anh, được anh chở che rồi.




Nhưng không sao đâu anh, em sẽ tập và dần quen với cuộc sống đó để ngày trở về anh thấy em thật mạnh mẽ và đầy bản lĩnh như anh hằng mong đợi. Anh sẽ càng yêu em nhiều hơn nữa phải không anh? Chẳng biết ngày phi cơ mang anh xa em đã gần đến chưa anh nhỉ?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét