Thứ Tư, 8 tháng 4, 2009

Mặc định cho tình yêu

Mặc định cho tình yêu

CÁT HẠ


(ĐH KHXH&NV TP.HCM)






Mùa thu năm đó ta trao nhau nụ hôn đầu tiên. Em ngơ ngác nhìn chiếc lá vàng tò mò nằm bên cạnh chỗ mình ngồi, bật cười với nó. Anh thì thầm:



- Tội nghiệp nó em nhỉ? Một mình nằm lẻ loi chắc buồn lắm!



Em cãi lại:



- Không. Em thấy nó thảnh thơi. Một mình thì chẳng phải ràng buộc điều gì cả.



Một cơn gió ào qua cuốn chiếc lá bay đi, như hùa theo sự bướng bỉnh của em. Anh biết em như một con diều lơ lửng. Sợi dây nối quá dài nên anh không đủ thời gian để thâu hết lại được.



Em đột nhiên gặp một tiếng sét ái tình. Gã đó cũng làm như yêu và có vẻ cũng rất hạnh phúc khi được em yêu. Chỉ có anh lặng lẽ với nỗi hụt hẫng khi cánh diều vụt bay mất. Trên tay anh còn lại mỗi sợi dây.



Em ngồi nghe anh nói trong lần cuối cùng anh dự định một cuộc hẹn hò với em. Đôi mắt em có vẻ buồn, nhưng nó lại lấp lánh, lấp lánh. Em hiểu rằng anh buồn. Anh cũng nhận ra em cố giấu giếm một nỗi niềm nào đó. Nhưng anh lại bần thần vì ánh mắt lấp lánh của em.



Khi tạm biệt nhau ở trước cổng nhà, em khiễng gót, lần đầu tiên chủ động hôn anh. Anh coi đó là một món quà chia tay. Nhưng em lại hỏi: “Anh có ghen không?”. Anh không kịp trả lời. Đêm quay lưng lại với giấc ngủ của anh.



Em và gã ấy chia tay, ngay từ khi còn chưa kịp bắt đầu quen nhau. Gã đó có vẻ buồn rũ hơn cả em. Anh ta như một cái cây mới trồng chưa kịp bám rễ vào đất. Em lại nhổ lên, để lại một chỗ trống đã được rào giậu kỹ ngay trong chính lòng mình.



Em hẹn anh ra để khóc, ngay trên chiếc ghế hai đứa đã ngồi trong lần đầu hôn nhau. Nước mắt chưa kịp khô em đã bất thần hỏi: “Anh có còn giữ sợi dây diều không?”. Anh ghét phải thừa nhận rằng anh còn yêu em, vì tự ái và vì những tổn thương trong lòng. Nhưng anh muốn lại được nhìn thấy ánh mắt em lấp lánh. Anh gật đầu. Nước mắt em lại rơi. “Anh buộc chặt em lại nhé! Và nếu không giữ được thì anh hãy buông tay ra. Đừng giữ lại cho mình làm gì một sợi dây đứt...”.



Em đã theo gió bay. Trời lặng. Em lại sà xuống trước mắt một gã khờ khạo. Anh muốn buộc lại để giữ em mãi đến hai tỉ năm sau. Nhưng em chỉ muốn yêu anh một nửa thời gian thôi. Nửa còn lại có lẽ em để dành đi chơi cùng những cơn gió lạ.



Em im lặng một tuần sau lần hai đứa cãi nhau về một tỉ và hai tỉ năm đó. Anh tưởng em giận. Nhưng chiều nay em đã đợi anh cùng một nụ cười. Anh thận trọng nhận lấy một lời thì thầm. “Em chỉ là của anh một tỉ năm thôi. Một tỉ năm sau là em để dành để quay về sống là chính em. Nhé! Anh nhé! Anh đồng ý đi. Em sẽ yêu anh mà, từ giờ cho đến hết hai tỉ năm đó, dù em là em hay là bất cứ ai đi nữa...”.



Anh không thể từ chối những vần điệu dễ thương của tình yêu. Và anh cũng chợt nhận ra ràng buộc em vào mình là điều quá vô lý. Một hay hai tỉ năm nữa, ai biết mình còn là ai cơ chứ? Điều quan trọng nhất là bây giờ. Em yêu anh. Và anh yêu em trong lúc này. Em là cánh diều. Em có quyền tung bay. Anh chỉ có nhiệm vụ cầm giữ sợi dây. Và bàn tay anh sẽ buông ra khi nào cánh diều đã no gió, để những kỷ niệm không phải đứt tung và chắp vá nhịt nhằng, để khi nào mình có gặp lại sau một vài tỉ năm nữa cũng sẽ không phải mất thời gian để bối rối với chính mình.



Anh hãy bắt đầu từ bây giờ, học cách bay đi như những chiếc lá vàng trong gió.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét